Cao Thủ Tu Chân

Chương 1884




Chương 1884

Hai nắm đấm va chạm liên tiếp trong không gian. Mỗi một đợt tấn công thì sóng biển đều dâng lên hàng trăm mét giống như bị dội bom vậy.

“Lãm Thiên Chùy!”

Cận Vô Trần đập mạnh xuống, Diệp Thiên đã phong bế sức mạnh quá lâu nên nhất thời không thể nào khởi động lại sức mạnh bèn đạp chân về sau.

Cận Vô Trần hét lên, hai tay tạo thành thế ôm trước ngực, vô số nguyên khí được lực của chân nguyên dẫn nhập, hút vào trước ngực ông ta, sau đó, hai tay ông ta mớ rộng, cơ thể nhảy lên tầm chục thước và giáng mạnh nguyên khí xuống dưới.

Từng lớp không khí và nguyên khí dồn dập tạo thành một lực nguyên khí to tầm chục thước, rồi thành trăm thước và tạo thành một cái búa khổng lồ.

Đây chính là tuyệt kỹ mà Cận Vô Trần tạo ra – Lãm Thiên Chùy.

Cái búa khổng lồ đập xuống, mặt biển hõm xuống tạo thành một cái hố khổng lồ, Diệp Thiên ở bên dưới, áo quần bay phần phật, đôi mắt trở nên lẫm liệt.

Tay trái cậu ôm lấy cổ tay phải, khẽ cử động, tiếng xương cốt vang lên sau đó cậu giương cú đấm đấm thẳng vào trung tâm của chiếc búa to khống lồ kia

Phản ứng năng lượng thuận theo vị trí tiếp xúc khiến cho gió nổi cuồn cuộn, bật ngược lại. Một bóng hình từ dưới chiếc búa nguyên khí bật lại phía sau, trượt dài trên mặt biển sau đó mới có thể đứng vững. Đó chinh là Diệp Thiên.

Diệp Thiên giơ nắm đấm, một vết thương màu trắng nhạt hiện ra trên tay cậu.

Phệ Thiên Chi Thể của cậu đã đạt tới đỉnh phong, mặc dù vẫn còn một khoảng ách nữa mới tới Phệ Thiên Bảo Thể nhưng sức kháng cự của nó cũng vô cùng hiếm gặp rồi. Dù có là một quả

bom tấn công thì cùng lắm cũng chỉ có thể khiến cậu bị thương, dù là bom hạt nhân thì cậu cũng có thể sống sót trong vùng nhiệt độ cao ngút trời và khi giao đấu với con người thì cậu chưa bao giờ từng bị thương.

Vậy mà lúc này, khi lần đầu tiên giao đấu với Cận Vô Trần thì đã khiến cậu bị thương ở tay, có thể thấy sức mạnh của Cận Vô Trần thật đáng sợ.

“Cơ thể rắn chắc, khí tức cực mạnh, chân nguyên dồi dào, cửu vương chín sao đúng là danh như lời đồn!”

Diệp Thiên khẽ cảm thán, đây là lần đầu tiên cậu phải khen ngợi khi giao đấu với người khác.

Với cảnh giới tu vi hiện tại của Cận Vô Trần thì có thể nói đã là vương cấp đỉnh phong rồi. Trừ khi có người vượt qua cả vương cấp, nếu không, chắc chắn

ông ta sẽ được gọi là vô địch thiên hạ, cách cảnh giới vương cấp siêu thoát còn có một bước chân nữa mà thôi.

Người đương thời, ngoài Long Hoàng, mười sáu vị thẩm phán vương của viện trọng tài, chủ nhân La Võng ra thì hầu như không ai có thể địch nổi.

Có thể nói, Cận Vô Trần đã đứng ở vị trí mà không ai có thể tưởng tượng, đứng trên toàn bộ thế giới.

“Diệp Lăng Thiên, hàng trăm năm qua tôi đã trải qua vô số nguy hiểm, chiến đấu với vô số vương cấp ấn thế.

Dù là Huyết tộc, Lang nhân tộc, Nhật Quốc thần xã, Ai Cập hay là Pháp lão hộ vệ thì tôi cũng từng giao đấu, nhưng chưa bao giờ phải nếm mùi thất bại!”