Cao Thủ Tu Chân

Chương 1874




Chương 1874

Diệp Thiên thản nhiên gật đầu: “Đó là vì họ chán sống, với những nhân vật như họ, tôi giết nhiều lắm rồi!”

Ba người Ngụy Tử Phó cảm thấy ớn lạnh. Giọng điệu của Diệp Thiên có vẻ như trước đây cậu thường xuyên giết người, hơn nữa còn giết không ít.

Nhậm Uyển Doanh cảm thấy căn bản cô ta không hiểu được Diệp Thiên, không biết rốt cuộc Diệp Thiên là con người như thế nào.

Dù gì Ngụy Tử Phó cũng là cậu ấm nhà giàu, gặp không ít sóng gió nên nhanh chóng hiểu được và hoàn hồn.

“Anh Thiên, dù thế nào thì anh cũng đã giết Nhiếp Vân Hồ và Cận ức Trần, nhà họ Nhiếp và nhà họ Cận chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu, nhất là nhà họ Cận, bọn họ sẽ tìm mọi cách giết chết anh. Giờ anh về nhà với tôi, tôi hỏi ông nội xem có cách nào giúp anh rời khỏi Cảng Đảo hay không!”

Diệp Thiên cười thản nhiên và xua tay.

“Không cần đầu, đây là chuyện của tôi, không liên quan tới nhà họ Ngụy, tôi tự mình ứng phó được!”

Cậu quay người đi về phía con đường còn lại. Khi lướt qua Nhậm Uyển Doanh, cậu khẽ khựng người và quay qua nhìn.

“Nhậm Uyển Doanh, giờ chắc cô đã hiểu rằng cô không hiểu chút nào về tôi cả. Những gì mà cô nhìn thấy trước đó

chỉ là trạng thái gần đây của tôi mà thôi. Còn những gì hôm nay cô thấy, chính là tôi của trước đây!”

“Thế giới của tôi, đầy rẫy máu tươi và chết chóc, đó là những điều cô không biết một chút nào cả!”

“Người như vậy, cô còn dám nói thích không?”

Cậu dứt lời thì đã đi tới đầu đường bên kia và đi vào một góc ngoặt.

Nhậm Uyển Doanh đứng ngây tại chỗ, lời nói của Diệp Thiên vẫn cứ vang vọng bên tai cô ta.

Một lúc sau cô mới ngẩng đầu nói giọng nghiêm túc.

“Cậu Phó!”

“Cảm ơn những điều mà cậu đã làm cho tôi, cũng cảm ơn cậu đã giúp tôi, vì tôi mà đấu với Nhiếp Vân Hồ nhưng hôm nay tôi muốn nói rõ với cậu rằng tôi không thích cậu!”

“Người mà tôi thích…là Diệp Thiên!”

Ngụy Tử Phó giống như bị một búa đập thẳng vào tim vậy. Thế nhưng cậu ta đã biết từ lâu nên nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh và cười tiêu sái.

“Tôi biết, tôi cũng thừa nhận, anh ấy mạnh hơn tôi, con người anh ấy thực sự đặc biệt!”

“Thế nhưng mục đích quan trọng lúc này của chúng ta là bảo vệ được tính mạng cho anh ấy. Trước khi nhà họ Cận và nhà họ Nhiếp tìm tới thì phải đưa anh ấy rời khỏi cảng Đảo!”

Nhậm Uyển Doanh cuống cuồng với vẻ khẩn cầu.

“Cậu Phó, chuyện này nhờ cả vào cậu, nhất định phải nghĩ cách cứu anh ấy, giờ tôi đi tìm anh ấy, sau đó sẽ lập tức đưa tới nhà họ Ngụy, có được không?”

Ngụy Tử Phó vội vàng gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức, nhất định sẽ cầu xin ông nội tôi giúp anh ấy!”

Nhậm Uyển Doanh cảm thấy yên tâm hơn, sau đó rảo bước đuổi theo hướng mà Diệp Thiên vừa rời đi.