Chương 1872
Cận ức Trần cũng đứng bên cạnh Nam Liệt. Anh ta cười lạnh lùng, đôi mắt ánh lẻ vẻ độc ác như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
“Đó là chiến lực số một của Đông Thăng – Nam Liệt! Đứng bên cạnh chính là cậu…Trần sao?”
“Ồ, hóa ra là hai vị đó. Nghe nói cả hai đều là những người luyện cổ võ siêu nhiên, xem ra họ muốn giúp Nhiếp Vân Hồ, vậy thì người thanh niên kia gặp nguy hiểm rồi!”
“Tên nhóc này đen thật đấy, tự dưng lại gây sự với hai người kia!”
Rất nhiều khán giả xung quanh thầm lắc đầu.
Nhậm Uyển Doanh và Uông Lạc Đan đứng sau Diệp Thiên với vẻ sợ hãi.
“Bọn họ đang nói về anh đấy à?”
Diệp Thiên khẽ quay đầu và phát lực lên bàn tay.
“Rắc”, tiếng xương gãy vang lên, Nhiếp Vân Hồ nghẹo đầu qua một bên và tắt thở.
Toàn bộ hội trường chìm vào im lặng, không ai ngờ Diệp Thiên lại ra tay giết người như thế, lại còn là cậu chủ của nhà họ Nhiếp ở cảng Đảo.
Nhậm Uyển Doanh và Uông Lạc Đan đứng ngây người với vẻ mặt không dám tin.
“Đồ chán sống này!”
Nam Liệt vô cùng tức giận, nhưng anh ta còn chưa kịp phát tiết thì Cận ức Trần ở bên cạnh đã bước lên trước một bước và bổ tay xuống.
“Không có Ngụy Phó bảo vệ mà còn dám ngông cuồng như vậy, hôm nay tôi sẽ khiến cậu chết mà không có đất chôn!”
Anh ta bổ tay xuống, chỉ thấy một chưởng ấn quét trong không trung, một sức mạnh vô hình lao về phía Diệp Thiên. Những khán giả đứng cách xa họ hàng chục mét mà vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh vô hình kia.
Diệp Thiên không buồn nhúc nhích, chỉ nhếch miệng cười. Lúc này, cậu không còn là cậu sinh viên Diệp Thiên bình thường nữa mà là đế vương bất bại, tung hoành khắp thiên hạ.
“Một tên chí tôn mà dám ra tay với tôi sao?”
Cậu vừa dứt lời thì chưởng ấn kia cũng đánh vào người cậu.
Thế nhưng cậu không hề nhúc nhích, chưởng ấn kia bỗng tiêu tan tạo thành không khí vô hình.
“Cái gì?”
Cận ức Trần bàng hoàng. Anh ta còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Thiên đã ngẩng đầu và khẽ ấn tay xuống.
“Ầm!
Một luồng sức mạnh vô hình chèn ép lên Cận ức Trần. Anh ta không kịp kêu lên thì đã bị hóa thành bột ngay tại chỗ, cả hội trường bỗng run lên bần bật.
Nam Liệt ở bên cạnh đứng ngây như phỗng, chỉ còn lại nỗi sợ hãi ngập tràn cơ thế.
Một cao thủ đỉnh phong chí tôn với tu vi tương đương anh ta đã chết như vậy sao?
“Còn anh, có muốn đi cùng anh ta không?”
Diệp Thiên giống như vừa mới giẫm chết một con kiến và giờ quay qua nhìn Nam Liệt.
Lúc này thì vị sát thần siêu cấp im lặng từ lâu đã lộ ra bộ mặt thật của mình.
Một luồng sức mạnh vô hình ập xuống, Cận ức Trần lập tức bị nghiền thành bột và biến mất.