Cao Thủ Tu Chân

Chương 1859




Chương 1859

Anh ta vừa dứt lời, cánh tay khẽ rung, đánh một Thông Bối quyền từ xa, nội lực xuất ngoại hơn mười trượng, đánh thẳng về phía Diệp Thiên.

Ngụy Phó thấy vậy lại đẩy tay ra đỡ trước người Diệp Thiên, một hình chưởng màu vàng nhạt đẩy lùi lực của Thông Bối quyền, lại một lần nữa khiến Cận ức Trần bị lùi ra sau.

“Ông Ngụy, ông muốn chết sao?”.

Cận ức Trần hai lần ra tay thất bại, vô cùng tức giận, thế là hét lên.

“Cậu Trần, không thế không nói, tôi thực sự khâm phục sự can đảm của cậu!”.

Ngụy Phó khẽ lắc đầu: “Tôi không hề ngăn cậu, mà là đang cứu cậu đó!”.

“Nếu biết điều thì bây giờ hãy nhanh chóng rời khỏi nhà họ Ngụy, tôi có thể đảm bảo, nếu cậu còn ra tay một lần nữa, thì chắc chắn sẽ chết ngay tại đây, cậu có tin không?”.

Lời nói của Ngụy Phó chắc nịch, khiến trong lòng Cận ức Trần hơi do dự.

Tuy anh ta cùng là đỉnh cao chí tôn võ thuật giống như Ngụy Phó, nhưng Ngụy Phó bước vào đỉnh cao chí tôn võ thuật nhiều năm, tu vi đã cô đọng hơn, tràn đầy kinh nghiệm chiến đấu, quả thực là có khả năng giết anh ta, cho dù anh ta không tin Ngụy Phó dám giết anh ta, nhưng cũng không thế không suy nghĩ đến sự an nguy của bản thân.

“Được, Ngụy Phó, ông được lắm, nhà họ Ngụy ông từ chối gia nhập thương hội, tôi sẽ về báo cáo lại, đến lúc đó cao thủ nhà họ Cận xuất hiện, tôi xem nhà họ Ngụy ông sẽ ra sao!”.

Cận ức Trần cũng không dám ra tay tiếp nữa, nhảy vọt qua bức tường cao hàng trục trượng rồi biến mất, chỉ còn lại toàn người nhà họ Ngụy.

“Õng nội, cháu cảm ơn Ông! .

Ngụy Tử Phó vô cùng cảm kích, cậu ta không ngờ một người luôn nghiêm khắc với cậu ta, động một cái là vừa đánh vừa mắng, thế mà lại ra tay bảo vệ anh em của cậu ta.

Ngụy Phó nở nụ cười hiếm có với Ngụy Tử Phó, ông ta vỗ vào vai Ngụy Tử Phó sau đó nhìn về phía Ngụy Chuy.

“Sự việc xảy ra tôi đều tìm hiểu rồi, Tiểu Phó nói rất đúng, thương hội Cận Môn, nhà họ Ngụy chúng tôi không gia nhập được!”.

“Cho dù mất đi tất cả, rời khỏi Cảng Đảo, chúng tôi cũng quyết không làm nô bộc cho nhà họ Cận, thực sự không được thì chúng tôi sẽ rời khỏi cảng Đảo ngay trong đêm, nhà họ Cận có mạnh đi nữa, lẽ nào còn định truy sát, giết sạch chúng tôi sao?”.

ông ta nói xong liền xua

“Mọi người đều ở đây một chút, tôi có vài lời muốn nói với… cậu thanh niên này, không biết cậu thanh niên này có thế rời bước đến phòng làm việc của tôi được không?”.

Người mà Ngụy Phó nói đương nhiên là Diệp Thiên, khi ông ta nhìn về phía Diệp Thiên, ánh mắt hơi khác lạ, giọng nói cũng vô cùng khách sáo, cứ như thế đang đối xử với khách quý vậy.

Điều này khiến người nhà họ Ngụy đều ngạc nhiên, ai cũng biết ông cụ xưa nay nghiêm khắc, nói năng thận trọng, nhất là đối với người trẻ tuổi lại càng nghiêm nghị dạy bảo, nhưng hôm lại lại vui vẻ hòa nhã với một người thanh niên lần đầu đến nhà họ Ngụy, điều này khiến bọn họ đều lấy làm lạ.

Ngụy Tử Phó nhíu mày, chỉ có cậu ta chú ý thấy khi Ngụy Phó nói chuyện với Diệp Thiên, không chỉ là nhã nhặn, mà thấp thoáng trong đó dường như còn có chút sợ hãi, điều này khiến cậu ta cảm thấy khó hiểu.

“Ông đã mời thì đương nhiên phải đi rồi!”.

Diệp Thiên sớm đã có dự cảm, nên gật đầu nói.

“Ha ha, mời cậu Diệp đi lối này!”.

Ngụy Phó làm động tác mời đi, hai người không quan tâm những người còn lại, đi thẳng vào phòng làm việc riêng của Ngụy Phó, khiến những người khác đều ngẩn mặt ra.