Cao Thủ Tu Chân

Chương 1858




Chương 1858

Luồng gió này cực mạnh và nặng nề. Cận ức Trần tái mặt, thu tay về, kéo theo hướng ngược lại, cánh tay giơ lên ngăn chặn sự tấn công của luồng sức mạnh kia.

Hai bên tiếp xúc, cơ thể Cận ức Trần khẽ run lên và lùi về nhau. Anh ta lùi lại tới năm bước, bãi cỏ xuất hiện một vạt lê chân dài thườn thượt.

Một ông cụ mặc áo bào trắng, tay chắp sau lưng nhìn trông khá giống Ngụy Chuy xuất hiện.

“Ông nội!”

Ba anh em nhà họ Ngụy cùng Ngụy Chuy đều kinh hãi kêu lên.

Cận ức Trần vẩy cánh tay, ánh mắt âm sầm và trầm giọng:

“Ngụy Phó?”

“Ngụy Phó?”.

Cận ức Trần vẩy vẩy cánh tay, anh ta dùng quyền đỡ cú vừa rồi khiến tay lúc này vẫn còn tê, đủ thấy được sức mạnh của người ra tay lớn hơn anh ta một bậc.

Nhìn thấy ông lão xuất hiện, anh ta liền nhận ra ngay.

Ngụy Phó, ông cụ nhà họ Ngụy, cao thủ đỉnh cao chí tôn võ thuật duy nhất của nhà họ Ngụy.

“Thì ra là ông Ngụy, nhà họ Cận tôi làm việc mà ông Ngụy cũng muốn ngăn cản sao?”.

Cận ức Trần tuy xưng hô là “ông Ngụy”, nhưng trong mắt lại không có chút kiêng nể.

“Thế lực nhà họ Cận ngút trời, lại có cao thủ vương cấp trấn thủ, ông già như tôi chỉ là một con kiến, làm sao dám nhúng tay vào chuyện của nhà ho Cân chứ?”.

Ngụy Phó khẽ lắc đầu, khuôn mặt nở nụ cười nói: “Nhưng Diệp Thiên… cậu ấy dù sao cũng là khách của nhà họ Ngụy tôi, cậu Trần lại muốn giết người trong biệt thự nhà họ Ngụy tôi, ông già này đương nhiên không thể khuất mắt trông coi được!”.

Ngụy Phó vừa nói vừa đi đến bẽn cạnh Diệp Thiên, khoảnh khắc đi đến ngay bên cạnh Diệp Thiên, tư thê’ đứng thẳng của ông ta hơi cúi xuống, như thể tự nhận thấp hơn Diệp Thiên một bậc vậy.

“ông Ngụy, ông đừng có nhiều lời!”

Cận ức Trần lại mặc kệ, phong độ trước đó cũng không còn nữa.

“Cháu nội ông là Ngụy Tử Phó xé nát thiệp mời gia nhập thương hội của nhà họ Cận tôi, còn thằng cha này lại nói những lời mạo phạm nhà họ Cận, đừng nói là tôi, cho dù là ông tổ chúng tôi ở đây cũng chắc chắn sẽ giết chết bọn họ ngay tại chỗ. ông dám ngăn tôi thì chính là ngăn cả nhà ho Cân!”.

“ông chẳng qua chỉ là một đỉnh cao chí tôn võ thuật cỏn con, mạnh hơn tôi một bậc mà thôi. Còn nhà họ Cận tôi, chí tôn võ thuật, cảnh giới siêu phàm, vương cấp đều có cả, chỉ dựa vào nhà họ Ngụy ông mà cũng dám đối đầu với nhà họ Cận tôi?”.

Tuy anh ta có tu vi kém một bậc so với Ngụy Phó, nhưng lại không hề sợ hãi, anh ta có nhà họ Cận đứng phía sau, cho dù có vị siêu phàm đứng trước mặt cũng phải nể anh ta vài phần, ngay đến cả một vị vương cấp bình thường đứng đây, e rằng cũng chưa chắc dám ra tay với anh ta.

Ngụy Phó không hề tức giận, chỉ là giọng nói hơi trầm xuống.

“Cậu Trần, cháu nội tôi vô lễ, điều này tôi thay mặt nó xin lỗi nhà họ Cận với cậu!”.

“Nhưng chỉ vì chuyện này mà phải giết người thì liệu có hơi quá không?”.

Cận ức Trần cười khẩy, chỉ vào Diệp Thiên: “Cháu nội của ông, tôi có thế nế mặt ông mà tha cho cậu ta một lần, chỉ cần cậu ta quỳ xuống xin lỗi là được, nhưng thằng cha này dám sỉ nhục nhà họ Cận, nói nhà họ Cận sắp suy tàn, tôi muốn giết hắn, không liên quan gì đến ông chứ hả?”.