Cao Thủ Tu Chân

Chương 1848




Chương 1848

Ngụy Tử Phó gật đầu, dẫn Diệp Thiên và Nhậm Tử Doanh một đường đi qua phòng khách, cuối cùng đến hoa viên phái sau biệt thự Ngụy Tử Phó.

Trong vườn hoa phía sau, trăm hương quấn quýt, bốn mặt đều là hoa, một chiếc bàn vuông chân cao để ngang trên mặt cỏ, đã có bốn người ngồi đó, một nam ba nữ.

“Anh cả, chị hai, Lạc Đan!”

Ngụy Tử Phó chào hỏi với ba người trong đó, lúc cậu ta nhìn thấy cô gái cuối cùng, vẻ mặt chợt sửng sốt.

Không chỉ cậu ta, mà hoa hậu Cảng Đảo tương lai Nhậm Uyển Doanh phía sau cậu ta, vẻ mặt cũng giật mình, đầy kích động và phấn khích.

“Kỷ Nhược Tuyết?”

Hai người gần như đồng thời kinh ngạc hô lên, bọn họ thực sự không ngờ tới, bữa tiệc lần này, diva nổi khắp cả quốc tế cũng có mặt ở đây?

Kỷ Nhược Tuyết khẽ cười gật đầu với bọn họ, nhưng ngay sau đó, ánh mắt chợt kinh ngạc, nhìn ra phía sau Ngụy Tử Phó và Nhậm Uyển Doanh.

Diệp Thiên mặc quần áo thể thao, đang từ phía sau bọn họ chậm rãi đi ra, tầm mắt cậu lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Kỷ Nhược Tuyết.

Cậu cũng ngây người, không ngờ sẽ gặp phải người quen của mình ở đây, Kỷ Nhược Tuyết – cô gái đã từng có không ít ràng buộc với cậu lại xuất hiện ở nơi này.

Lúc trước cậu và Kỷ Nhược Tuyết đã ước hẹn ba năm, ai ngờ trước đó ờ Trung Đông đã gặp mặt, bây giờ lại gặp nhau ở cảng Đảo.

Cậu bất giác cảm khái trong lòng, chẳng lẽ bản thân đã định trước gắn chặt với cô gái này, không tách rời sao?

Kỷ Nhược Tuyết giống như đã trúng thuật định thân vậy, vẫn ngây người tại chỗ, bàn tay run nhẹ, ánh mắt vô cùng khó tin.

Lần trước cô ấy gặp được Diệp Thiên là ở Trung Đông, một mình Diệp Thiên quét sạch Ẩn Giả và bảy vị bán vương của viện trọng tài liên thủ vây giết cậu, đánh bại tất cả, dùng vô địch quét sạch.

Bây giờ đã qua mấy tháng, trên người Diệp Thiên không chỉ giảm bớt khí phách sắc sảo và kiêu ngạo, mà còn đeo thêm cặp kính gọng đen dày cộm, khí chất đã trở nên nho nhã hơn nhiều.

Diệp Thiên như vậy, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy.

Cô ấy đứng dậy, hai chữ “Diệp Thiên” sắp thoát ra khỏi miệng thì Diệp Thiên đã dùng ánh mắt ngăn cô ấy lại.

“Tôi đến Cảng Đảo, là để nhàn nhã hưởng thụ, đừng để lộ thân phận của tôi!”

Một câu nói truyền vào trong tai Kỷ Nhược Tuyết, cô ấy hiểu ngay lập tức, lời đến bên miệng liền ngừng lại.

Nhóm người anh cả Ngụy Hải Phó, chị hai Ngụy Duệ của Ngụy Tử đều chú ý đến động tác của Kỷ Nhược Tuyết, trong lòng hiếu kỳ, Ngụy Tử Phó và Nhậm Uyển Doanh cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn dáng vẻ Kỷ Nhược Tuyết rõ ràng quen biết Diệp Thiên.

“Cậu Diệp, là cậu à, thật không ngờ sẽ gặp cậu ở đây!”

Ánh mắt kích động của Kỷ Nhược Tuyết đã được cô ấy cố gẳng kiềm chế, lại đổi thành vẻ mặt tươi cười, giống như người chị gái nhà bên vậy.

“Cô Kỷ, chào cô!”

Diệp Thiên đúng lúc cũng khẽ cười gật đầu, thể hiện như một người bình thường.

“Cô Kỷ, hai người quen nhau sao?”

Ngụy Tử Phó hiếu kỳ nói.