Cao Thủ Tu Chân

Chương 1839




Chương 1839

“Nam Liệt chính là sức mạnh khủng khiếp nhất mà ông ta có, cũng là con át chủ bài của ông ta!”

Nam Liệt, một cao thủ tu vi đỉnh phong chí tôn, là một nhân vật đứng hàng đầu trong giới võ thuật.

Cũng chính vì có chồ dựa đó mà Đông Thăng mới có thể đứng vị trị đầu bảng một cách vững chãi trong thế giới ngầm. Ngay cả chính quyền cảng Đảo cũng không dám đắc tội với ông ta, đến ngay cả mười gia tộc lớn cũng phải nhượng bộ ông ta.

Mấy cô gái Nhậm Uyển Doanh lúc này đã hiểu ra, Triệu Lạc Son có thể tung hoành khắp thế giới ngầm không chỉ vì thủ đoạn độc ác của mình mà còn vì sở hữu một con người khủng khiếp như Nam Liệt.

Những người có mặt ở đây, chỉ có người đàn ông trung niên kia là vẫn bình thường, vẫn ăn uống vui vẻ.

“Tôi cho cậu thêm một cơ hội, nghĩ cho kỹ rồi trả lời tôi!”

Triệu Lạc Sơn uy hiếp, Nam Liệt đứng sau ông ta im lặng, vô số người cảm thấy ớn lạnh, Diệp Thiên đứng trước mặt Nam Liệt, khí thế mà anh ta tạo ra hừng hực đổ về phía cậu.

Triệu Lạc Sơn muốn Nam Liệt dùng khí thế của mình ép Diệp Thiên phải cúi đầu.

“Tôi không gia nhập Đông Thăng!”

Đối diện với sự trấn nhiếp của họ, Diệp Thiên giống như không cảm thấy gì, vẫn không hề thay đổi chủ ý.

“Cậu trả lời sai rồi!’

Cậu vừa dứt lời thì Nam Liệt đã hành động, anh ta giơ một tay, một luồng nội lực phóng ra đập về phía đầu của Diệp Thiên.

Một chưởng của Nam Liệt đã hội tụ bảy phần nội lực, cho dù là một chiếc xe ô tô con cũng sẽ bị đánh cho bẹp đầu, trở thành sắt vụn.

“Dừng tay!”.

Nhìn thấy bàn tay anh ta chuẩn bị chạm đến đỉnh đầu Diệp Thiên, một âm thanh đột nhiên vang lên khiến tất cả mọi người ở quán bar đều sững sờ.

Uy thế của Nam Liệt hừng hực, giống như thần ma, bọn họ khó có thể tưởng tượng được ngay lúc này lại có người dám lên tiếng ngăn chặn Triệu Lạc Sơn?

Nhưng đúng lúc giọng nói này vang lên, Nam Liệt lại giống như trúng thuật định thân vậy, động tác đột nhiên cứng đờ, bàn tay giơ lên cũng dừng lại trên không, trong mắt là một vẻ sửng sốt.

Người khác không biết giọng nói này đến từ đâu thì còn có thế hiếu được, nhưng tu vi của anh ta đã là cao thủ cấp đỉnh cao võ thuật, đủ để đứng mấp mé trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nhưng đến anh ta cũng không biết giọng nói này từ đâu đến.

Triệu Lạc Sơn ở bên cạnh cũng cảm nhận được sự kỳ lạ của Nam Liệt, hai mắt co lại, đúng lúc hai người còn đang kinh ngạc, một tiếng bước chân nhẹ nhàng vững trãi từ phía sau vang lên.

Hai người cùng lúc quay đầu lại, chỉ thấy một người trung niên mặc Hán phục chậm rãi bước tới, từng bước đi đến bên cạnh Diệp Thiên.

“Ông là?”.

Nam Liệt nheo mắt lại, vội vàng buông bàn tay xuống sau đó lùi về phía sau một bước.

Trong nhận thức của anh ta, Diệp Thiên là một người vô cùng tầm thường, còn người trung niên mặc Hán phục này lại cho anh ta cảm giác cuồn cuộn hối hả, anh ta như thể đang đứng giữa biển lớn đầy sóng dữ, và bản thân chỉ là một con thuyền nhỏ nhoi, căn bản không nhìn thấy bờ bên kia của biển.

Anh ta gần như ngay lập tức có thể đoán được ra người trung niên mặc Hán phục trước mặt đây tuyệt đối là một võ giả có tu vi vượt xa anh ta, thậm chí tu vi của người đó ra sao, đó đã không thuộc phạm vi mà anh ta có thể đoán được.