Cao Thủ Tu Chân

Chương 1838




Chương 1838

Đối diện với lời mời của Triệu Lạc Sơn, cuối cùng thì Diệp Thiên cũng mỉm cười để lộ ra biểu cảm của mình.

“Cảm ơn ý tốt của ông nhưng tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình!”

“Tôi không gia nhập Đông Thăng!”

Câu trả lời của Diệp Thiên khiến cho toàn bộ hiện trường như bị giảm nhiệt độ. Biểu cảm của Triệu Lạc Sơn đanh lại, cuối cùng thì đôi mắt ông ta trở nên tối sầm.

Nếu không phải là bạn thì sẽ là kẻ địch của ông ta.

Hôm nay ông ta tới đây chính là vì nhận được lời gửi gắm từ Nhiếp Vân Hồ.

Nhiếp Vân Hồ nói với ông ta rằng, hôm nay anh ta bị thua bởi một tên sinh viên đại học, hơn nữa hai mươi quân nhân giải ngũ trong tay anh ta đều bị hạ gục nên đã đặc biệt dặn dò nhất định phải dẫn theo Nam Liệt đi. Điều này khiến cho Triệu Lạc Sơn trước giờ vốn kiêu ngạo cảm thấy tò mò.

Nhiếp Vân Hồ là người mà ông ta chứng kiến từ nhỏ đến lớn, mặc dù Nhiếp Vân Hồ không tu được nội lực nhưng ông ta cũng nhờ Nam Liệt dạy hết những gì học được cho anh ta. Trong những người trẻ, chỉ cần không gặp phải đối thủ có nội lực thì hầu như Nhiếp Vân Hồ đều không bị đánh bại, có thể nói gần như vô địch.

cả những tên vệ sĩ trong tay anh ta cũng chính là những tinh anh được lựa chọn kỹ lưỡng trong đội quân nhân giải ngũ, chọn ra bất kỳ ai thì cũng đều đủ tư cách trỏ thành một binh vương.

Vậy mà bọn họ đều bị đánh bại bởi một thanh niên, ông ta rất muốn biết rốt cuộc đó là người như thế nào nên đã đích thân tới quán bar Đường Triều.

Nhìn thấy Diệp Thiên, ông ta thật sự cảm thấy tiếc nhân tài, trong tay ông ta đang thiếu một ngôi sao, một ngôi sao có thể sở hữu sức mạnh tập hợp.

Dù là vẻ ngoài, thân thủ, hay khí chất của Diệp Thiên thì cũng đều là rồng là phượng, ống ta muốn Diệp Thiên gia nhập Đông Thăng, bồi dưỡng Diệp Thiên trở thành đầu tàu của Đông Thăng.

Nhưng Diệp Thiên dường như không cần suy nghĩ đã lập tức từ chối khiến cho ông ta phải đanh mặt.

ở vùng đất Cảng Đảo này, người có thể từ chối ông ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, và Diệp Thiên không nằm trong số đó.

Diệp Thiên xuất sắc nhưng chỉ tương đối mà thôi. Đối với ông ta, Diệp Thiên không chịu gia nhập vào Đông Thăng thì cũng chẳng khác gì đám con sâu cái kiến.

“Đây là đáp án cậu đưa ra với tôi sao?”

Triệu Lạc Sơn lạnh lùng nhìn và nói giọng thật trầm.

Biểu cảm của Diệp Thiên vô cùng thản nhiên, cậu vẫn gật đầu.

“Vụt!

1/

Đúng lúc cậu gật đầu thì một luồng khí thế từ người Triệu Lạc Sơn bạo phát, gió nổi lên, mấy chiếc bàn và ghế ở gần đó đều rung lên bần bật.

Những người có mặt trong quán bar bỗng cảm nhận được một sự uy hiếp vô hình đè xuống, hầu như tất cả đều cảm thấy bị chèn ép và đến thở cũng trở nên khó khăn.

Một người chậm rãi từ sau Triệu Lạc Sơn bước ra. Người này mặc áo trắng, quần trắng, đi giày trắng, tóc chải thành nếp nhìn tầm 34 tuổi nhưng đôi mắt thì thấm đẫm sự từng trải.

“Nam Liệt đừng vội ra tay!”

Triệu Lạc Sơn chắp tay sau lưng với ánh mắt không buồn không vui. ồng ta làm chủ Đông Thăng, có thể uy hiếp cả Cảng Đảo, tung hoành nhiều bang phái không chỉ dựa vào mối quan hệ mà còn dựa vào thực lực và thủ đoạn cực mạnh của mình.