Cao Thủ Tu Chân

Chương 1836




Chương 1836

“Hầy!”

Diệp Thiên khẽ thở dài và lắc đầu, bước một bước sang một bên, chiếc bàn vừa đúng lúc sượt qua người cậu, bị đập xuống đất vỡ vụn.

Khi chiếc bàn bị đập nát vụn thì cậu thuận thế giơ chân ra đạp vào vung bụng của gã kia, đòn tấn công đúng thời hợp thế thật sự là đòn tấn công hoàn hảo.

Người đàn ông tay xăm hình rồng kêu hự một tiếng và ngã về phía sau, hắn từng trinh chiến hàng trăm trận, trải qua vô số đợt huấn luyện mà lại không đỡ nối một đạp của Diệp Thiên, chỉ quỳ phụp xuống đất và toát mồ hôi hột.

Lúc này người đàn ỏng trung niên ngồi trong phòng Vip gần đó sáng mắt lên với vẻ tán thưởng.

Ồng ta là đại tông sư của rất nhiều môn võ, nhưng dù là ông ta có mắt nhìn người thì cũng phải tán thưởng cho màn ra tay hợp thời cơ và hoàn hảo khi nãy của Diệp Thiên. Dù ông ta có ở vị trí của Diệp Thiên với sự phản ứng của cơ thể thì cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn cậu.

Diệp Thiên có thể kiểm soát mọi chuyện theo ý mình, phát huy được bản thân trên cả một trăm phần trăm.

Triệu Lạc Sơn cũng tỏ ra kinh ngạc. Người đàn ông với hình xăm ở tay là một trong những chiến binh hàng đầu của ông ta. Trong quá trình nghỉ ngơi thì người đàn ông đó đã giúp Lạc Sơn tạo ra bang Đông Thăng, đánh đông dẹp bắc, quét sách vô số địa bàn, có thể nói người đàn ông đó đã trở thành công thần hàng đầu trong thế giới ngầm của Cảng Đảo.

Lực chiến đấu của người này cũng khó có thế tìm thấy được kẻ hơn thứ hai trong thế giới ngầm ở cảng Đảo. Nào ngờ, một tên đi làm thêm lại có thể hạ gục hắn một cách dễ dàng như vậy.

Thế nhưng, tuy ông ta có hơi kinh ngạc thì cũng chỉ là nhất thời, Diệp Thiên có mạnh đến đâu thì vẫn chỉ là con sâu cái kiến trong mắt ông ta mà thôi, ồng ta nhìn Diệp Thiên giống như một người đạt giải Nobel đang nhìn một cậu nhóc

mới nhận được giải trạng nguyên vậy.

Người đàn ông với hình xăm ở tay ngã xuống, ba người còn lại bèn co đồng tử nhưng cùng hành động và lao về phía trước.

Ba người chia ra làm ba hướng, người đấm, người đá, người dùng dao nhằm vào cổ, bụng và xương của Diệp Thiên để tấn công không chút nương tay.

Đúng lúc này, người đàn ông trung niên mặc đồ cổ trang đột nhiên giơ tay lên xoay tay về phía trước.

Đôi mắt Diệp Thiên lập tức sáng lên.

“Vương cấp sao? Hơn nữa còn là…vương cấp cửu tinh”.

cả ba lao về phía Diệp Thiên, nhưng cậu không hề bận tâm tới bất kỳ ai trong ba người này mà mắt đang nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc đồ cổ trang đang ngồi trong phòng kia.

Người đàn ông trung niên chỉ siết tay mà cậu đã có thể cảm nhận được sức mạnh cực lớn trong không gian trước mặt, một luồng sức mạnh kéo ngược lại, bốn người đàn ông đang bao vây cậu lập tức bay bật ra sau đổ rầm lên cửa của quán bar.

Tiếng kính vỡ vang lên, bốn người nôn ra máu tươi và choáng váng.

Tất cả đám đông đều tỏ ra chấn động. Trước đó ba người kia với khí thế hừng hực đang lao tới, sao đột nhiên lại bị đánh bật ra sau như vậy chứ?

“Vương cấp cửu tinh sao?”