Cao Thủ Tu Chân

Chương 1830




Chương 1830

Đúng lúc này, Nhậm Uyển Doanh bước tới, đứng trước mặt hai người bọn họ.

Cô ta khẽ mấy máy môi, vừa cười vừa làm ra vẻ bẽn lẽn trông vô cùng quyến rũ.

“Cảm ơn mọi người đã đứng ra giúp đỡ, nhưng cậu Phó cậu không cần phải cá cược như vậy vì tôi đâu!”

Cô ta khẽ gật đầu trong dáng vẻ nho nhã, chỉ có điều hành động đều mang tới vẻ quyến rũ chết người.

Ngụy Tử Phó cũng đáp lễ lại và phất tay cười nói: “Bạn học Nhậm, cậu không cần phải khách sáo, cũng không cần nghĩ nhiều, tôi và Nhiếp Vân Hồ từ nhỏ đã nhìn không thuận mắt, rắc rối giữa chúng tôi cũng không phải ngày một ngày hai, anh ta chỉ mượn cớ mà thôi.

Dù không có cậu thì anh ta cũng sẽ tìm cách gây sự với tôi thôi!”

Cậu ta nhìn Nhậm Uyển Doanh xinh xắn mà bỗng hồng bay phách tán, ánh mắt thì đờ đẫn đầy si mê.

Đôi mắt Nhậm Uyển Doanh trong veo, dù là cảm ơn nhưng cô gái vẫn giữ khoảng cách an toàn nhất có thể.

Đúng lúc này dường như Diệp Thiên nghĩ ra điều gì đó bèn xem đồng hồ.

“Cậu Phó!”

Cậu buông tay chào Ngụy Tử Phó.

“Tôi đột nhiên nhớ ra hôm nay tôi đổi ca với đồng nghiệp, giờ phải đi dọn vệ sinh, nếu không sẽ bị trừ tiền công!”

“Bữa cơm này có lẽ không thể cùng ăn với cậu rồi, hai người đi đi, có chuyện gì thì gọi chuyện thoại cho tôi nhé.

Cậu nói xong, mặc kệ phản ứng của Nhậm Uyển Doanh và Uông Lạc Đan, cứ thế chạy đi tới đầu con đường khác.

Ba người không ngờ Diệp Thiên lại đi một cách dứt khoát như vậy. Uông Lạc Đan lấp láy đôi mắt, có cảm giác kỳ lạ. Còn Nhậm Uyển Doanh thì nhìn theo bóng lưng tiêu sái của Diệp Thiên rời đi, nở nụ cười khổ.

Ngụy Tử Phó sợ hai cô gái cho rằng hành động của Diệp Thiên là bất lịch sự nên vội vàng giải thích: “Mọi người đừng hiểu nhầm, anh ấy tính tình như vậy, hơn nữa còn làm phục vụ ở một quán ba ở vịnh Đồng La, 4h chiều là phải dọn dẹp rồi, trước giờ anh ấy luôn rất đúng giờ!”

Hai cô gái gật đầu nhưng dường như bị mất hứng, cảm hứng muốn ăn cơm bỗng giảm đi một nửa.

Diệp Thiên đi về phía vịnh Đồng La, quán ba Đường Chiều chính là nơi làm thêm của cậu.

ở con đường khác, chiếc Lamborghini phóng vọt qua và đổ vào lễ đường, Nhiếp Vân Hồn nhìn tập tài liệu mà thuộc hạ đưa tới với vẻ âm sầm.

“Hóa ra thằng nhóc đó tên là Diệp Thiên, là sinh viên vừa học vừa làm của trường đại học Tử Kinh Hoa, hừ, tôi còn tưởng là nhân vật nào lợi hại lắm, hóa ra là một tên nhóc chẳng có lai lịch gì!”

Trên tay anh ta chính là tài liệu về Diệp Thiên. Diệp Thiên tới cảng Đảo đã gạt bỏ toàn bộ những mối liên hệ trước đó và mang theo một lý lịch giả, vì vậy bọn họ không thể biết được gia thế và thân phận thật sự của Diệp THiên.

“Tên khốn!”

Nhiếp Vân Hồ đạp vào cửa xe với vẻ bất mãn.

Anh ta càng nghĩ càng bốc hỏa. Hôm nay lại bị một tên vô danh giáo huấn cho một trận. Nếu không phải vì không nắm được giới hạn của Diệp Thiên thì chắc chắn anh ta sẽ không rời đi như thế.

Anh ta xem tiếp thì thấy thông tin về nơi đi làm của Diệp Thiên và đôi mắt lập tức ánh lên sát ý.