Cao Thủ Tu Chân

Chương 1829




Chương 1829

Cậu ta cũng luôn coi Diệp Thiên là một sinh viên bình thường vừa học vừa làm và tương lai cố gắng tìm một công việc tốt mà thôi.

Hôm nay xem ra, những phán đoán ban đầu của cậu ta hoàn toàn sai, cậu ta không tin một sinh viên bình thường lại có thể một chọi hai mươi như thế.

Nhậm Uyển Oanh và Uông Lạc Đan đều đứng ngây ra, một lúc sau mới hoàn hồn. Trận chiến của Diệp Thiên đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận của họ dành cho cậu.

Nhất là Uông Lạc Đan, cô ta lấp láy đôi mắt. Một người được sinh ra trong hào môn như cô ta càng lúc càng cảm thấy Diệp Thiên không hề đơn giản.

Kẻ mạnh thật sự luôn xuất hiện vào thời khắc then chốt, giải quyết mọi vấn đề, một đòn giết hết thảy. Lúc này Diệp Thiên chính là người diễn vai diễn đó.

Với những người như vậy, hoặc là vì lý do nào đó nên mới nhân nhượng bỏ qua, hoặc là thật sự ở ẩn không lộ mặt.

“Cậu Phó, cậu đang nói gì vậy?”

Diệp Thiên nhếch miệng cười, nhìn cậu ta với vẻ bất lực: ‘Tinh hình của tôi mà cậu còn không biết rõ sao? Là một học sinh nghèo kiết xác, chẳng qua từ nhỏ được luyện chút võ thuật, vừa rồi thấy cậu chịu thiệt nên giúp cậu một tay, sao cậu nhìn tôi cứ như đặc công thế giới ngầm thế?”

Biểu cảm của cậu vô cùng tự nhiên, không hề tỏ ra giấu giếm khiến cho Ngụy Tử Phó cảm thấy hoang mang.

“Lẽ nào do tôi nghĩ nhiều sao?”

Ngụy Tử Phó thầm lắc đầu, cảm thấy sự thần bí của Diệp Thiên càng lúc càng nhiều.

Khi hai người đang nói chuyện thì một chiếc xe Lamborghini phóng tới đỗ trước mặt họ, Nhiếp Vân Hồ đột nhiên thò đầu ra và liếc nhìn Ngụy Tử Phó.

“Ngụy Tử Phó, cậu đừng tưởng có một tên nhóc lợi hại giúp đỡ thì đắc ý!”

“Tôi biết cậu thích Uyển Doanh, tôi nói rõ cho cậu biết, cô ấy thuộc về tôi. Nếu như cậu muốn tranh với tôi, cũng được, ba ngày sau, chúng ta sẽ gặp nhau ở võ đài dưới lòng đất trên đường Bát Lan. Mỗi bên đưa ra ba quyền thủ, ba trận thắng hai, chỉ cần cậu thắng thì tôi sẽ thua cậu năm triệu tệ và từ giờ sẽ không bám lấy Nhậm Uyển Doanh nữa!”

“Còn nếu cậu thua thì cũng phải đưa tôi năm triệu tệ hơn nữa còn phải quỳ xuống xin lỗi tôi, cậu dám không?”

Giọng nói của Nhiếp Vân Hồ vô cùng nham hiểm, anh ta cũng đã hạ quyết tâm phải đạp bằng được Ngụy Tử Phó.

Ngụy Tử Phó dao động đôi mắt, nghe câu không còn dây dưa với Nhậm Uyển Doanh nữa thì bỗng sôi máu và ngay lập tức gật đầu.

“Được tôi cược với anh, ba ngày sau ở đường Bát Lan, không gặp không về!”

Nhiếp Vân Hồ nghe thấy vậy thì nở nụ cười đểu cáng.

“Được lắm, cậu ba nhà họ Ngụy thật hào sảng, vậy nhé, ba ngày sau gặp lại!”

Anh ta quay qua nhìn Diệp Thiên.

“Phải rồi, không phải cậu đánh giỏi lắm sao, tôi thấy chắc là cậu luyện cổ võ nhỉ? Tới khi đó cậu có thể đi cùng Ngụy Tử Phó, tôi sẽ cho cậu thấy thế nào là kẻ luyện võ thật sự!”

Anh ta nói xong thì tăng tốc chiếc xe và lao đi.

Ngụy Tử Phó đứng tại chỗ, siết chặt nắm đấm và bắt đầu nghĩ về trận đấu ở dưới lòng đất. Chỉ có chiến thắng thì cậu mới có thể trừ bỏ được chướng ngại đối với người con gái mà mình yêu thương.

“Cậu Phó, và cả…bạn học này, cảm ơn mọi người đã giải vây giúp tôi!”