Cao Thủ Tu Chân

Chương 1828




Chương 1828

“Vụt!

Lại là một luồng gió vang lên. Tên mặc đồ đen thứ hai với đôi chân như dây thừng, xoay một vòng 360 độ đẹp mắt trong không trung và định đá trúng ngực của Diệp Thiên.

Cú đá 360 độ này khi quay người với tốc độ gia tăng thì sẽ lực sát thương sẽ cực mạnh.

Với lực đá của hắn, dù có là một cái cây to thì e rằng cũng sẽ bị đá gãy.

“Rầm!”

Diệp Thiên vẫn vô cùng điềm nhiên, khi hắn tung cước thì Diệp Thiên cũng đưa chân phải lên và đá vào chỗ gập bên chân trái của tên này.

Tên vệ sĩ mặc đồ đen khẽ run người rồi mất thăng bằng và ngã rầm ra đất. Chân phải mất đi cảm giác, bỗng trở nên tê dại.

Những tên mặc áo đen còn lại đều co đồng tử, rõ ràng là bọn họ cảm thấy sợ hãi bởi lực chiến đấu của Diệp Thiên, nhưng vì Nhiếp Vân Hồ ra lệnh nên bọn họ không kịp nghĩ nhiều, chỉ cứ thế lao

lên.

Bất luận là ai, bất luận là đối đầu với bao nhiêu người thì Diệp Thiên cũng đều chỉ khẽ cử động, một chọi 20 mà trong hơn một phút ngắn ngủi đều đã bị hạ gục không dậy nổi.

Nhậm Uyển Oanh và Uông Lạc Đan đều há mồm trợn mắt, Ngụy Tử Phó còn phải dụi cả mắt, vẻ mặt kinh động mãi không hết.

“Giờ coi như xong được chưa?”

Diệp Thiên hạ gục tất cả một cách dễ dàng và quay qua nhìn Nhiếp Vân Hồ với biểu cảm thản nhiên.

Nhiếp Vân HỒ tái mặt, anh ta biết rất rõ những binh sĩ giải ngũ mà mình thuê này mạnh tới mức nào, túm đại một người ra thì đến anh ta cũng chưa chắc

đã là đối thủ, vậy mà Diệp Thiên lại có thể khống chế được tất cả. Với thân thủ như vậy thì đúng là lần đầu tiên Nhiếp Vân Hồ được chứng kiến.

“Lẽ nào cậu ta tu luyện cổ võ sao?”

Nhiếp Vân Hồ co đồng tử, nhìn Diệp Thiên. Anh ta do dự một lúc, cuối cùng phất tay.

“Ngụy Tử Phó, hôm nay coi như cậu may mắn, có một sự trợ giúp như vậy, lần sau sẽ không còn may mắn như thế đâu!”

Anh ta nói xong với Ngụy Tử Phó thì nhìn Diệp Thiên, đôi mắt ánh lên sự kiêng dè.

“Tôi nhớ cậu rồi!

Nhiếp Vân Hồ tức giận bỏ đi, hơn 20 tên vệ sĩ cũng chật vật đứng dậy dìu nhau lên xe, sau cuộc đụng độ thì lúc này mọi thứ mới trở lại bình thường.

Diệp Thiên khẽ quay người thì thấy Ngụy Tử Phó đang nhìn mình.

Đôi mắt sắc bén của Ngụy Tử Phó đang nhìn cậu với vẻ tò mò cũng như thăm dò, cậu ta cứ như thế nhìn chăm chăm Diệp Thiên một hồi lâu.

“Anh Diệp, rốt cuộc anh là người như thế nào?”

Ngụy Tử Phó với ánh mắt rực lửa. Lần đầu tiên cậu ta cảm thấy Diệp Thiên sở hữu một sự khác biệt hoàn toàn so với vẻ bề ngoài.

Ngày thường Diệp Thiên trông hết sức bình thường, đi học, đi thư viện, đi nhà ăn, ra khỏi chung cư lúc bốn giờ, ban ngày đi học, buổi trưa tới thư viện đọc sách, buổi tối đi quán bar làm thêm, cuộc sống không có gì đặc biệt.