Cao Thủ Tu Chân

Chương 1816-1817




Chương 1816

Em trai Nhiếp Vân Hồ của Nhiếp Hâm giữ chức giám đốc phòng PR của ‘giải trí Thiên Hà’, từ lần đầu tiên nhìn thấy Nhậm Uyển Doanh đã điên cuồng theo đuổi cô ta, cũng không chỉ một lần bày tỏ rằng chỉ cần Nhậm Uyển Doanh bằng lòng làm người phụ nữ của anh ta, thì sẽ có thể dễ dàng lấy được vị trí quán quân của Hoa hậu Cảng Đảo.

Nhưng trước giờ Nhậm Uyển Doanh luôn giữ mình trong sạch, mặc dù cô ta chỉ xuất thân trong gia đình làm công ăn lương, nhưng cũng không khao khát cuộc sống ngợp trong vàng son kia, bất kỳ chuyện gì cũng dựa vào cố gắng của bản thân, không bao giờ vì mục đích nào đó mà bán rẻ cơ thể và tôn nghiêm của mình, vì vậy cô ta vẫn luôn trốn tránh Nhiếp Vân Hồ thật xa.

Nghe thấy Nhiếp Hâm chất vấn ngay trước mặt, mặc dù cô ta e sợ Nhiếp Hâm, nhưng vẫn kiên trì nói: “Cậu Hâm, đồng ý ăn cơm với ai, không đồng ý ăn cơm với ai đều là tự do của tôi, không liên quan đến nhà họ Nhiếp và nhà họ Ngụy!”

“Ồ?”. Ánh mắt Nhiếp Hâm lạnh lẽo, nhìn thẳng vào Nhậm Uyển Doanh, khí thế bởi tranh đấu lâu dài mà bồi dưỡng ra được lập tức ép cho Nhậm Uyển Doanh không thở nổi.

Ngụy Tử Phó thấy vậy, vội vàng đứng dậy.

“Nhiếp Hâm, tôi đã đặt phòng bao này rồi, chúng tôi muốn dùng bữa ở trong này, phiền anh ra ngoài!”

“Có chuyện gì, ngày khác chúng ta giải quyết!”

Mặc dù cậu ta kiêng dè Nhiếp Hâm, nhưng lúc này gái đẹp ở trước mặt, cậu ta cũng không suy nghĩ được nhiều, chỉ muốn Nhiếp Hâm mau chóng rời đi, đừng quấy rầy ‘chuyện tốt’ của mình.

“Bảo tôi ra ngoài?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhiếp Hâm quét mắt nhìn, nở nụ cười trêu tức.

“Nếu tôi đã ngồi ở đây, vậy chắc chắn tôi phải có được phòng bao này!”

“Tôi muốn mời một vị khách quý ăn cơm ở chỗ này, Ngụy Tử Phó, mau dẫn nhóc con bên cạnh cút ra ngoài!”

“Về phần Lạc Đan và cô Nhậm, các cô có thể ở lại, đợi chút nữa vị khách quý kia đến, tôi giới thiệu cho các cô!”

Giọng nói Nhiếp Hâm lạnh nhạt mà bình tĩnh, dường như chỉ là kể lại một chuyện bình thường không quan trọng, nhưng trong giọng nói lại mang theo điệu bộ không cho phép nghi ngờ.

Từ đầu đến cuối Diệp Thiên không nói một câu, chỉ cúi đầu uống trà, dường như tất cả mọi chuyện đang xảy ra không hề liên quan đến cậu, ngay cả Nhiếp Hâm gọi cậu là ‘nhóc con’, cậu cũng không hề thay đổi sắc mặt.

“Nhiếp Hâm, anh đừng có quá đáng!”, Ngụy Tử Phó nghe vậy, lập tức vỗ bàn một cái, hai mắt mở lớn.

“Phòng bao này là tôi đặt, anh dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi ra ngoài, anh thật sự cho rằng nhà họ Nhiếp có thể một tay che trời tại Cảng Đảo này hay sao?”

Nhiếp Hâm bắt chéo hai chân, móc một điếu xì gà ở trong ngực ra châm lên, căn bản chưa từng đặt Ngụy Tử Phó vào mắt.

Anh ta nhả ra một luồng khói, tỏ ra khinh miệt.

“Tôi bảo ra ngoài thì phải ra ngoài đi! Chưa nói đến việc cậu không chọc nổi tôi, chỉ riêng khách quý của tôi thôi, nếu như anh ta đến rồi, cho cậu mười lá gan cậu cũng không dám nói ra chữ ‘không’, có tin hay không?”

Trên mặt Ngụy Tử Phó đều là tức giận, cười lạnh lùng: “Hừ, trái lại tôi cũng muốn biết khách quý của anh là ai?”


Chương 1817

Sắc mặt Nhiếp Hâm lạnh lùng, dang tay ra nói: “Con trai trưởng của nhà họ Âu Dương ở thủ đô – Âu Dương Đoạn Thiên!”

Bốn chữ Au Dương Đoạn Thiên vica được nói ra, nhiệt độ bên trong phòng bao lập tức hạ xuống, sắc mặt Nguy Từ Phó và Uông Lạc Đan thay đôi kịch liệt, ngay cả Nhậm Uyển Doanh không hiểu rỡ về hào môn thế gia lắm cũng bàng hoàng không thôi.

Mà Diệp Thiên thì vẫn vững vàng ngồi yên tại chỗ, sừng sững như núi!

“Đoạn Thiên? Chính là Âu Dương Đoạn Vân sao?”

Thật ra người còn được gọi là Âu Dương Đoạn Vân.

Đồng tử của Nguỵ Tử Phó và Uông Lạc Đan co lại, hết sức kinh ngạc.

Lúc trước, khi nghe Nhiếp Hâm nhắc đến khách quý, bọn họ chỉ nghĩ là con cháu một nhà giàu nào đó ở Cảng Đảo, ai ngờ, người mà anh ta nói tới lại là con cháu của một gia tộc lớn đến vậy.

Mặc dù Nhậm Uyển Doanh không hiểu nhiều về mấy thứ gọi là gia tộc giàu có hào môn gì đó nhưng là người Hoa Hạ, cô ta vẫn có nghe nói đến bốn gia tộc lớn của thủ đô.

Nhà họ Diệp, nhà họ Hoa, nhà Âu Dương, nhà Tư Đồ, bốn đại gia tộc hùng mạnh nhất thủ đô, có sức ảnh hưởng rất lớn ở Hoa Hạ, gia chủ của bất kỳ gia tộc nào đều thuộc dạng nhân vật tai to mặt lớn, có quyền lực rất cao, chỉ cần giậm chân một cái cũng đủ khiến toàn bộ Hoa Hạ rung chuyển.

Con cháu của bốn gia tộc lớn ở Thủ đô thì ai cũng là thiên tài gần như là độc nhất vô nhị tại Hoa Hạ, bất kể là Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Âu Dương Đoạn Vân, Tư Đồ Lạc Tuyết, người nào cũng là tuổi trẻ tài cao, nhân tài xuất chúng!

So với bốn gia tộc lớn của Thủ đô, e là mười gia tộc lớn của Cảng Đảo có cộng lại cũng còn thua xa. Âu Dương Đoạn Vân – người thừa kế nhà Âu Dương ở thủ đô xuất hiện tại Cảng Đảo, chắc chắn đây là tin tức chấn động toàn bộ giới thượng lưu ở đây.

Đừng nói đến đám cháu chắt của các gia tộc lớn ở Cảng Đảo, cho dù là đời ông bà của bọn họ gặp được Âu Dương Đoạn Vân thì cũng phải đối xử khách sáo, hết lòng cung kính.

Bọn họ vừa kinh ngạc, vừa không tin được. Mặc dù sức ảnh hưởng của nhà họ Nhiếp ở Cảng Đảo rất lớn, có thể giữ vững vị trí đầu tiên trong mười đại gia tộc nhưng giữa các gia tộc với nhau vẫn tồn tại sự hạn chế về thực lực và tài sản, tài nguyên phát triển.

Nhưng giờ đây, Nhiếp Hâm nói rằng anh ta mời Âu Dương Đoạn Vân tới, điều này chứng minh nhà họ Nhiếp đã bấu víu được một cây cao bóng cả như nhà Âu Dương rồi. Nếu như vậy, tương lại nhà họ Nhiếp sẽ thăng lên chín tầng mây, làm trùm Cảng Đảo.

Nghĩ đến đây, cậu ấm cô chiêu họ Nguỵ và Uông bỗng tối sầm mặt mũi lại, nhất là Nguỵ Tử Phó, mặt cậu ta lúc này cắt không còn giọt máu, sự huênh hoang và ướng bướng lúc trước bỗng chốc biến mất.

Đối mặt với Nhiếp Hâm, cậu ta còn có ý định cứng đầu đôi co nhưng thêm Âu Dương Đoạn Vân nữa thì cho dù anh trai, chị gái cậu ta có tới đây cũng phải nhún nhường.

“Sao thế, cậu Phó?”, Nhiếp Hâm ngồi vắt chéo chân, cố ý chọc tức: “Cậu có muốn ở lại đây thêm lúc nữa không, đợi lát nữa cậu Âu Dương tới đây sẽ thương lượng cùng cậu?”

Ánh mắt Nguỵ Tử Phó lập tức thay đổi, mấy lần định lên tiếng nhưng cuối cùng lại thôi. Cậu ta quay đầu nhìn Uông Lạc Đan, phát hiện cô ta cũng đang ngậm miệng lặng thinh, cuối cùng đành phải thoả hiệp.

“Lạc Đan, cô Nhậm, anh Thiên, thật ngại quá, chúng ta đi thôi, đổi chỗ khác ăn vậy!”

Một thiếu gia nhà giàu phải nói ra những lời như này đúng là mối nhục rất lớn, nhưng Nguỵ Tử Phó không có cách nào khác, mặc dù trong lòng rất không muốn, rất bất lực nhưng vẫn phải rời đi chỗ khác.

Đối mặt với người thừa kế nhà Âu Dương ở thủ đô, không đi không được.

“Ấy! Nguỵ Tử Phó, cậu nói sai rồi!”