Cao Thủ Tu Chân

Chương 1813




Chương 1813

Nguỵ Tử Phó tỏ vẻ đáng thương vô cùng, nhưng Diệp Thiên không vì thế mà mềm lòng, quả quyết xua tay: “Đừng lằng nhằng nữa, cậu biết chiều nay tôi có tiết học. Tôi không giúp cậu chuyện này được, cậu nên mời người khác đi!”

“Ấy? Đừng mà anh Thiên!”

Thấy Diệp Thiên từ chối, Nguỵ Tử Phó không hề bỏ cuộc, ngược lại vẫn mặt dày quấn lấy Diệp Thiên, không ngừng cầu xin.

Diệp Thiên từ chối 7-7-49 lần, nhưng cuối cùng không đấu lại được sự cứng đầu của Nguỵ Tử Phó, chỉ đành bất lực gật đầu.

“Đúng lần này, không có lần sau!”

Diệp Thiên đồng ý, Nguỵ Tử Phó lập tức cười tươi rói, kéo tay Diệp Thiên đi về phía chiếc Lamborghini của cậu ta.

Âm thanh động cơ riêng biệt của Lamborghini vang lên, phóng thẳng tới nhà hàng Ý Tsim Sha Tsui của Cảng Đảo.

Đến nhà hàng, Nguỵ Tử Phó đọc số điện thoại của mình, nhân viên lễ tân cung kính dắt hai người đến một phòng cao cấp.

Hai người ngồi đợi trong phòng hơn mười phút, đột nhiên cửa phòng bật mở, Nguỵ Tử Phó hơi giật mình, quay đầu nhìn, hai dáng người thướt tha bước vào trong phòng.

Diệp Thiên ngước mắt nhìn, một cô gái để tóc gợn sóng, trên người mặc toàn hàng hiệu xa xỉ nhưng lại vừa vặn, gọn gàng, không khoa trương, nhìn vào rất tao nhã và cao quý, tôn lên được gu thời trang rất đỉnh.

Nhan sắc của cô gái cũng rất đặc biệt, có thể nói là hoàn hảo, không thua kém gì những hoa khôi nổi tiếng của trường đại học Kinh Thành, chỉ là khuôn mặt có phần lạnh lùng, kiêu ngạo, vừa nhìn đã biết không dễ tiếp xúc, người bình thường khó lòng tới gần.

Cô gái còn lại chính là Nhậm Uyển Doanh, người từng có duyên gặp Diệp Thiên một lần. Lúc này, cô ta mặc đồ theo phong cách Bohemian , đầu đội chiếc nón màu vàng nhạt, giống như chị gái hoàn hảo nhà bên vậy.

Đặc biệt nhất là cảm giác cổ trang toát ra từ người cô ta rất khó dùng từ ngữ để diễn tả. Dường như Nhậm Uyển Doanh là người bước ra từ trong sách cổ. Xét về khí chất, Nhậm Uyển Doanh lại cao hơn hẳn so với cô gái sang trọng đứng bên cạnh.

Nguỵ Tử Phó nhìn thấy hai người bước tới, vội vã đứng lên tiếp đón.

“Ai da, hai người đẹp tới rồi, chào mừng, chào mừng!”

Cậu ta vừa nói, vừa kéo ghế cho hai cô gái ngồi.

Cô gái lạnh lùng không lấy làm lạ, cứ thế ngồi xuống, còn Nhậm Uyển Doanh có chút ngạc nhiên, không ngờ rằng, chủ bữa tiệc này là Nguỵ Tử Phó mới gặp ban nãy.

Cô ta ngẩn người một lúc mới mỉm cười khách sáo với Nguỵ Tử Phó rồi ngồi xuống.

Cô ta vừa yên vị thì nhìn thấy ngay Diệp Thiên đang ngồi đối diện, ánh mắt thay đổi.

Diệp Thiên ngồi ngay ngắn, không có phản ứng gì, cứ như không nhìn thấy cô ta. Điều này khiến Nhậm Uyển Doanh cảm thấy hơi khó chịu, cô ta cảm thấy Diệp Thiên giả bộ hơi quá rồi.

“Anh Thiên, để tôi giới thiệu với anh!”

Nguỵ Tử Phó đi đến bên cạnh Diệp Thiên, chỉ tay về phía cô gái lạnh lùng.

“Người này là cô chủ nhà họ Uông – Uông Lạc Đan!”

Diệp Thiên mỉm cười gật đầu với Uông Lạc Đan, coi như chào nhau một cái. Uông Lạc Đan cũng gật đầu đáp lại nhưng ánh mắt lại loé lên sự lạnh lùng và khinh thường.