Cao Thủ Tu Chân

Chương 1804




Chương 1804

Một số cường giả có học thức cao còn lấy Diệp Thiên ra so sánh với Long Định Thiên, mười sáu vị thẩm phán vương, chủ nhân của La Võng, cho rằng Diệp Thiên đủ tư cách đứng ngang haàng với những cái tên làm mưa làm gió, những vương cấp mạnh nhất kia.

Có không ít các kẻ mạnh của các nơi muốn có được phong thái như Diệp Thiên, thậm chí muốn bái Diệp Thiên làm sư phụ.

Bọn họ vì mục tiêu này mà vội vàng tới Lư Thành muốn tìm kiếm tung tích của Diệp Thiên cầu xin được gặp một lần. Và những thế lực khác như viện trọng tài, La Võng hay là Huyết tộc và những chủng tộc kỳ dị khác thì cũng đều cử những tình báo tinh nhuệ nhất muốn điều tra toàn diện về cậu.

Liên minh võ thuật cũng cảm nhận được động tĩnh của phương Tây nên muốn Lư Chính Vũ và sư thái Tĩnh Di của phái Nga Mi chủ động tiếp cận với Diệp Thiên để âm thầm giúp đỡ cậu.

Nhưng không ai ngờ, Diệp Thiên giống như bốc hơi giữa nhân gian, đột nhiên mất dấu vết.

Dù là những vương cấp trăm năm như Lư Chính Vũ và Tĩnh Di, hay là những tình báo viên tinh anh của viện trọng tài, thì đều không biết Diệp Thiên đi đâu.

Diệp Thiên giống như biến mất khỏi thế giới này vậy, mất mọi liên lạc, đến cả Ngô Quảng Phúc, Từ Uyên Đình, Lâm Thiên Nam đều không thể nào có được phương thức liên lạc của cậu.

Trong đại điện của viện trọng tài, mười sáu vị thẩm phán vương ngồi lặng lẽ với biểu cảm nghiêm túc. Họ ngồi trong bóng tối, đang nghe ba thẩm phán trưởng cao nhất còn lại báo cáo.

Không biết tung tích của Diệp Lăng Thiên sao?

Hoa Hạ như vậy mà cũng không tìm được cậu ta?”

Vị thẩm phán vưeơng ngồi chính giữa lên tiếng với giọng cảm thấy kinh ngạc.

Lúc trước nhắc tới Diệp Thiên, bọn họ đều tỏ ra bình thản, hầu như coi như là kẻ bế dưới không đáng bận tâm.

Nhưng từ khi Diệp Thiên giết chết sáu vị vương cấp kia thì bọn họ cảm đã cảm nhận được thực lực kinh người và tiềm lực vô hạn của cậu, khiến bọn họ cảm thấy Diệp Thiên chính là sự uy hiếp lớn nhất.

“Chuyện này tạm thời gác qua một bên, với sự suy đoán của tôi, giờ Diệp Thiên đang tìm nơi nào đó vắng vẻ bế quan, muốn đạt tới cảnh giới nào đó. Một khi cậu ta thành công thì sẽ xuất hiện!”

“Đợi đến ngày cậu ta xuất hiện thì cũng chính là lúc cuộc chiến vương cấp lần hai bắt đầu!!”

Một vị thẩm phán vương khác sau một hồi trầm ngâm thì đột nhiên lên tiếng và nói về trận chiến vương cấp lần thứ hai sau hàng trăm năm.

Tại tổng bộ của tổ chức La Võng cổ xưa.

Bên trên tế đàn, lửa nóng hừng hực, dưới ánh lửa, một vài bóng hình già nua hiện ra nhưng không nhìn rõ mặt, mấy bóng hình đó vặn vẹo, méo mó.

Dưới tế đàn, một người mặc áo bào đen, toàn thân khí màu đen bao trùm đang cúi người hành lễ với tế đàn.

“Năm mươi mấy thành viên đã xâm nhập vào Lư Thành trong bảy ngày nhưng cũng không phát hiện ra được dấu vết của Diệp Thiên, không tìm được bất kỳ thông tin gì!”

Người này nói giọng lẫm liệt đối với tế đàn.

Trên tế đàn, ngoài ngọn lửa đang cháy rừng rực kia thì mọi thứ bỗng chìm vào im lặng, mấy bóng đen thần bí không hề trả lời.

Một lúc sau, ngọn lửa trên tế đàn bỗng xộc thẳng lên trời, một giọng nói già nua vang vọng bốn phía.

“Kêu tất cả người của nội bộ rút khỏi Hoa Hạ, trước khi Diệp Thiên xuất hiện thì bất cứ ai cũng phải giữ im lặng, không được có bất kỳ động tĩnh gì!”