Cao Thủ Tu Chân

Chương 1795




Chương 1795

“Bà cũng tới cướp kiếm sao?”

Diệp Thiên lướt mắt qua, ánh nhìn lạnh lùng.

Tĩnh Di và Diệp Thiên nhìn nhau, đồng tử của chưởng môn phái Nga Mi bỗng co lại.

Bà ta có thể cảm nhận rõ được, chỉ cần bản thân để lộ ra chút ý nghĩ muốn đoạt kiếm, Diệp Thiên sẽ ra tay không chút do dự.

Bà ta ngập ngừng một lúc, vội vã làm lễ với Diệp Thiên.

“Diệp Đế vương, cậu hiểu lầm rồi!”

“Tôi là chưởng môn phái Nga Mi, là thành viên của Liên minh Võ thuật, lần này tới đây cũng là theo lệnh của liên minh, họ muốn tôi tới đây để dẹp yên những xáo động mà thanh Trường Hà Kiếm Tiên này gây ra, tránh sự gây chiến giữa các vương cấp”.

“Giờ xem ra, tôi hơi dư thừa rồi! Có Diệp Đế vương giải quyết mọi chuyện, tôi cũng không cần tốn sức nữa. Thay mặt liên minh, tôi xin cảm ơn Diệp Đế vương!”

“Ồ?”, nghe vậy, ánh mắt Diệp Thiên bớt lạnh đi đôi phần.

“Đây là lời hứa của tôi với quân đội tỉnh Xuyên, không liên quan gì tới liên minh võ thuật, bà không cần cảm ơn tôi!”

“Nếu không phải đến cướp kiếm thì nhanh chóng đưa người rời khỏi đây, mọi chuyện đã kết thúc rồi!”

Dứt lời, Diệp Thiên không để tâm đến ba người Tĩnh Di nữa, quay người đi về phía Lư Chính Vũ.

“Ông Lư, chuyện này đã giải quyết xong. Từ giờ trở đi, nhà họ Lư có thể kê cao gối mà ngủ rồi. Câu trả lời này có khiến ông hài lòng?”

Ánh mắt Lư Chính Vũ kinh ngạc, cúi đầu trước Diệp Thiên.

“Diệp Đế vương, trước đây tôi phải nhờ cậu ra tay cứu giúp, hiện giờ cậu lại một mình gánh tất cả mọi chuyện thay cho nhà họ Lư, bảo vệ chu toàn cho nhà họ Lư. Từ nay trở đi, toàn bộ người nhà họ Lư luôn ghi nhớ đại ân đại đức này, bất kỳ ai trong nhà gặp cậu cũng sẽ cư xử như khi gặp tôi!”

Diệp Thiên mỉm cười, xua tay với Lư Chính Vũ, từ từ đáp đất.

Cậu sẽ một mình gánh hết chuyện này, ít nhiều cũng có đôi phần vì nhà họ Lư, nhưng phần lớn là do lời hứa giữa cậu và Lương Long Đình.

Biệt thự nhà họ Tiếu, một đám người ngước mắt nhìn lên trời, mọi ánh nhìn đều tập trung trên người Diệp Thiên, cứ thế dõi theo bóng hình cậu dần đáp xuống đất giống như một vị thần.

Cuối cùng, Diệp Thiên hạ cánh xuống sân vườn nhà họ Tiếu, Tiếu Văn Nguyệt ngây người một hồi, thấy Diệp Thiên để trần phần trên, cô ta mới định thần lại, nhanh chóng chạy vào trong nhà lấy cho cậu một chiếc áo phông.

“Anh không sao chứ?”

Diệp Thiên mặc chiếc áo phông vào, lắc đầu cười nhẹ.

“Mấy tên tới tìm chết, sao làm hại tôi được!”

Ngay lúc này, một người bước ra từ trong đám đông, theo sau là một đám vệ sĩ mặc đồ đen. Anh ta đi tới chỗ Diệp Thiên, trực tiếp gập người 90 độ với cậu.

“Ngô Lăng Hiên bái kiến cậu Diệp!”

Người đi tới không phải ai khác, chính là con trai của Ngô Quảng Phú, người từng là bá chủ của thành Lư – Ngô Lăng Hiên.