Cao Thủ Tu Chân

Chương 1793




Chương 1793

Bốn người cùng nhau tấn công, bốn luồng sức mạnh phá trời huỷ đất lấy bọn họ làm trung tâm, cứ thế thi triển về bốn phía.

Cùng lúc đó, sáu bàn tay lửa khổng lồ đã đâm sầm vào chúng.

“Đùng!”

Trời đất rung chuyển, cho dù là người ở bên ngoài quả cầu lửa cũng có thể cảm nhận được sự chấn động mãnh liệt ấy, từng đợt ánh sáng biến thành những quầng sáng to lớn đến mức đáng sợ ở phía bên trên quả cầu lửa.

Nhiều người dân không nhịn được mà rút điện thoại ra, bắt đầu chụp “kỳ quan” lộng lẫy này. Những người đứng ở xa, bất kể già trẻ, trai gái cũng đều đưa mắt nhìn về phía này, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng.

“Hiện giờ, bọn họ đang ra sức đánh nhau ở bên trong quả cầu lửa kia. Xét đến sức mạnh đang bùng phát hiện giờ, có lẽ bọn họ định một chiêu quyết định thắng thua rồi!”

Tĩnh Di chăm chú quan sát quả cầu lửa, hai mắt hơi nheo lại.

Lạc Tử Uyển đang định nói gì đó, bỗng một âm thanh chói tai vang lên, Lư Chính Vũ mặc bộ đồ nhà Đường cũng đã kịp chạy tới chiến trường.

Ông ta nhìn quả cầu lửa khổng lồ trước mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Chỉ trong vòng hai ngày, Diệp Thiên đã liên tiếp dùng lĩnh vực đến lần thứ hai.

Chấn động mạnh vẫn tiếp tục diễn ra, bốn bề núi sông đều đang rung chuyển, kéo dài đến hơn một phút mới từ từ nging lại.

Trên bầu trời, quảà cầu lia không lễ đột nhiên biến mất, năm bóng người cũng dân dân xuất hiện trước mắt mọi người.

Diệp Thiên mình trần, hai tay chắp sau ling, đôi mắt nhìn về phia xa, một áng mây đô xuất hiện trên bầu trời.

Trước mặt cậu, Lệ Tà, Pháp Vương Hồng Nhập, Bàng Mông, Tây Môn Đoạn Thuỷ vô cùng bình tĩnh, đứng im trên không.

Bầu không khí quái dị như đông cứng lại trong phút chốc, Lạc Tử Uyển và Lí Thanh Du nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không rõ ai thắng ai thua.

Tĩnh Di và Lư Chính Vũ cũng trợn tròn mắt, nhìn Diệp Thiên trước rồi quay qua nhìn bốn vị vương cấp trăm năm, nhưng dù ở mức tu vi của bọn họ cũng không phát hiện được tình thế hiện giờ như nào.

“Diệp Lăng Thiên!”

Lôi Tôn – Tây Môn Đoạn Thuỷ đột nhiên lên tiếng: “Rốt cuộc cậu là người hay là thần!”

Đôi mắt Diệp Thiên sâu thẳm, không quay đầu lại, vẫn cứ nhìn về phía xa, bình thản đáp lại: “Là người hay thần thì đã sao?”

“Khi sức mạnh đủ lớn, tất cả mọi thứ đều có thể bị nghiền nát, kể cả là thần linh cũng có thể chiến đấu để giành chiến thắng!”

Trên mặt Tây Môn Đoạn Thuỷ hiện lên chút gì đó tự giễu, lắc đầu.

“Hay cho câu sức mạnh đủ lớn!”

Ông ta ngẩng đầu nhìn trời, khẽ than một tiếng: “Sao lại ra nông nỗi này chứ!”

Vừa dứt lời, một tia lửa rất nhỏ ở bên ngực trái của ông ta bỗng bùng lên.

Ban đầu vệt lửa chỉ bùng ở một chỗ nhưng trong nháy mắt nó bỗng biến thành hàng nghìn hàng vạn tia lửa, sau đó đốt cháy cơ thể Tây Môn Đoạn Thuỷ.

Không chỉ riêng Tây Môn Đoạn Thuỷ, ba người Lệ Tà đứng bên cạnh ông ta cũng lần lượt xuất hiện vệt lửa trước ngực, sau đó bị đốt thành tro bụi.