Chương 1786
“Búa trọng lực!”
Chân nguyên bắn ra từ đỉnh đầu móc câu, biến thành một cây búa lớn màu xám, lớn khoảng hơn mấy chục trượng.
Cây búa nặng này không chỉ thêm vào chân nguyên của Cô Giang Điếu Tẩu, mà còn được tăng thêm trọng lực gấp đôi trong khu vực này, thế tiến công tựa như Bất Chu Sơn nghiêng ngả, huỷ thiên diệt địa.
Diệp Thiên chuyển động bị hạn chế, còn Cô Giang Điếu Tẩu ở trong khu vực này thì hành động không hề bị ảnh hưởng, cây búa của ông ta vừa rơi xuống, Diệp Thiên đã không kịp tránh né.
“Không né được thì đối mặt chơi đùa với ông vậy!”
Diệp Thiên nhếch miệng mìm cười, bàn tay giờ ra, bốn ngón còn lại hơi cong, ngón tro đã điểm ra!
“Và!”
Một luông sáng phóng thàng ra, xuyên qua cây búa chân nguyên không lê kia!
“Phụt!”
Ánh sáng bắn ra từ ngón tay Diệp Thiên, từ dưới lên trên điểm ngay trên cái búa khổng lồ chân nguyên.
Dù là trọng lực ở khu vực nơi này tăng lên, nhưng đòn tấn công này của Diệp Thiên lại giống như không cảm nhận được bất kỳ ảnh hưởng nào, ánh sáng xuyên thẳng qua phần dưới của cái búa.
Ánh sáng xuyên qua búa đâm từ dưới lên trên, sau đó chưa dừng lại mà lướt qua chân trời với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Cô Giang Điếu Tẩu ở trong phạm vi bị ánh sáng bắn tới, đòn tấn công chi phong kích bắn này của Diệp Thiên lại có tốc độ không mua kém gì Tam Bội Âm, ông ta chỉ cảm thấy có hơi tức nguy hiểm đang lao đến bèn nghiêng người sang.
“Vút!”
Ánh sáng lướt qua qua người ông ta, máu bắn ra theo đường mũi tên.
Khoảnh khắc Diệp Thiên thi triển thì cái búa nặng chân nguyên cực lớn đó cũng đập vào đỉnh đầu Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại chỉ giơ một tay ra chặn cái búa nặng lại.
“Ầm!”
Bỗng có tiếng rung chấn vang lên, dưới chân Diệp Thiên lan ra làn sóng khí cực lớn, xung quanh cậu cũng xuất hiện mấy đám mây hình nấm loại nhỏ.
Bốn vương cấp khác nghiêm nghị nhìn sang, con ngươi co rụt.
Vừa dứt lời có sức mạnh ngang trời lao đến nhưng Diệp Thiên vẫn đứng nguyên tại chỗ, giơ một tay lên trời, không động đậy một bước.
“Rắc!”
Diệp Thiên siết chặt năm ngón tay làm phát ra tiếng rõ to, cái búa lớn màu xám đã bị nổ ngang tại đó bến thành tro bụi.
“Tên này là quái vật sao?”
Bàng Mông và Lệ Tà nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong đôi mắt đối phương.
Sức chiến đấu mà Diệp Thiên thế hiện đúng là khó bề tưởng tượng, họ tung ra liên tiếp nhiều tuyệt chiêu, nhưng chưa từng phá vỡ phòng vệ của Diệp Thiên, còn đánh thế nào nữa?
Lúc này dù là Pháp vương Hồng Nhật và Tây Môn Đoạn Thủy thì sắc mặt cũng liên tục thay đổi, sinh ra cảm giác nghi ngờ với việc có thể đánh thắng được Diệp Thiên không, tại sao lại chọc phải tên quái vật này?