Chương 1775
“Hừ!”.
Diệp Thiên hừ lên một tiếng, biểu cảm của hai người kia lại thay đổi, trước người bọn họ là một hình nắm đấm đang xuyên đến, phong tỏa hư không, chân nguyên trên cơ thể hai người bộc phát, hội tụ thành một chiếc khiên ánh sáng, định chặn quyền kia của Diệp Thiên.
“Keng!”.
Một âm thanh lớn khiến trời đất rung chuyển, giống như tiếng chuông đồng hồ khổng lồ vừa được gõ lên, hai vị vương cấp đều rùng mình, đồng thời lùi lại phía sau, lùi xuống tận gần chỗ bốn vị còn lại.
Sáu người thần sắc lẫm liệt, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, còn Diệp Thiên, năm ngón tay co lại, ngọn lửa trong tay đã bùng lên.
“Hôm nay, tôi sẽ tiễn các ông lên đường!”.
Trên núi Phi Vũ cách biệt thự nhà họ Tiếu mấy cây số, hai vị “tiên nữ” của giới võ thuật là Lạc Tử Uyển và Lí Thanh Du sóng vai nhau bước đi, tiến thẳng lên đỉnh núi.
Hai người không hề sử dụng thân pháp, mà là bước đi từng bước, thong thả trèo lên đỉnh núi. Năm phút sau, bọn họ đã đến đỉnh núi Phi Vũ.
Phong cảnh trên đỉnh núi vẫn như xưa, những sợi dây xích nối những cột đá thiên nhiên với nhau, hùng vĩ tráng lệ. Chỉ là trên mười mấy cây cột đá trong số đó có vết rạn nứt, rõ ràng từng có người chiến đấu ở đây, để lại vết tích của năm tháng.
“Nghe nói đây là nơi thành danh sau một trận chiến của Diệp Lăng Thiên?”.
Lạc Tử Uyển nhìn khe núi đầy mây khói, quay đầu hỏi Lí Thanh Du.
Lí Thanh Du nhẹ gật đầu: “Năm xưa, Ngọc Hoàng Đại Đế Tiêu Ngọc Hoàng đã hẹn Diệp Lăng Thiên khiêu chiến ở đây. Lúc đó, hầu như tất cả mọi người trong giới võ thuật đều cho rằng Diệp Lăng Thiên sẽ thất bại, nhưng kết quả cuối cùng lại là Diệp Lăng Thiên thắng”.
“Cậu ấy không những thắng Tiêu Ngọc Hoàng, mà còn đỡ được một kiếm bỏ mình của Watanabe Heizou. Tie đó vể sau, cậu ấy đã bắt đầu con đường vang danh thiên hạ!”.
trong giọng nói của cô ta mang đầy sự cảm khái, nhớ lại lân đâu tiên mình nghe đến ba chữ Diệp Lăng Thiên”, chi mong được tận mắt nhìn thấy trận chiến giữa Diệp Thiên và Tiêu Ngọc Hoàng.
“Một trận chiến thành danh, lên như diều gặp gió. Mặc dù cái tên Diệp Lăng Thiên vang danh thiên hạ, nhưng lại đạp lên thi thể của vô số người”.
Hai người đang nhìn chằm chằm khe núi, bỗng có tiếng động vang lên, giống như từ nơi xa xôi vọng tới, lại giống như ở ngay bên cạnh.
“Sư phụ?”.
Nghe thấy giọng nói đó, Lạc Tử Uyển sáng mắt lên, kinh ngạc kêu lên.
“Tĩnh Di sư thái đến rồi sao?”.
Lúc này, Lí Thanh Du cũng ngẩng đầu lên. Một bóng người lơ lửng giữa tầng mây trên đỉnh đầu, đầu đội mũ vải, tay cầm phất trần, đang cưỡi gió mà đến.
Người đến là một nữ ni xinh đẹp động lòng người, tuy mái tóc đã được chiếc mũ che lại, nhưng khó giấu đi nhan sắc tuyệt đẹp của bà ta.
Bà ta mặc một chiếc áo dài màu đen, đứng trên đỉnh mây, giống như Quan Âm phổ độ hạ phàm, nhìn xuống hai cô gái. Mây màu xung quanh người bà ta hơi cuộn lên, bị đẩy ra xa một trượng, cho thấy tu vi mạnh mẽ của vị ni cô này.
Chấp chưởng phái Nga Mi, pháp danh Tĩnh Di.
“Sư phụ!”.
Lạc Tử Uyển chắp tay hành lễ với Tĩnh Di.