Cao Thủ Tu Chân

Chương 1773




Chương 1773

“Hừ!”.

Diệp Thiên đánh một chiêu chân nguyên xuống, lúc đó khóe miệng nở nụ cười khẩy, cơ thể đột nhiên lao vút lên trời.

Trước mắt mọi người, chỉ nhìn thấy một tia sáng đỏ lóe lên, rạch ngang bầu trời, Diệp Thiên biến mất khỏi mặt đất, rồi một lần nữa xuất hiện trước mặt Cô Giang Điếu Tẩu chỉ trong chớp mắt.

“Bụp!”.

Nắm đấm như viên đá ngọc thạch trắng xé rách không gian, luồng chân nguyên màu xanh lam nhạt đang nhanh chóng lan rộng.

“Khốn kiếp!”.

Cô Giang Điếu Tẩu trong lòng tức tối, Diệp Thiên không chỉ đánh ra một cú, thế mà không chút do dự lại đánh tiếp cú thứ hai, hoàn toàn không coi sáu vị vương cấp trăm năm bọn họ ra gì.

Diệp Thiên tuy mạnh nhưng Cô Giang Điếu Tẩu ông ta tung hoành thiên hạ hơn một trăm năm nay, số những kẻ địch mạnh mà ông ta gặp cũng không dưới hai bàn tay, nhưng đến bây giờ vẫn đứng vững không hề bị ngã gục, ông ta làm sao mà sợ một tiểu bối như Diệp Thiên chứ?

Ông ta chưa từng trốn tránh, bàn tay khô héo thò ra từ trong tay áo, năm ngón tay nắm hờ đốm sáng màu đen, chĩa ra đỡ lấy nắm đấm của Diệp Thiên.

“Rầm rầm!”.

Hai nắm đấm va chạm vào nhau, tỏa ra một làn sóng khí vô cùng lớn, thổi bay các tầng mây xung quanh, những hạt nước mưa dưới đất bị một lực vô hình hút lên, rồi nổ tung thành màn hơi nước.

Diệp Thiên và Cô Giang Điếu Tẩu cùng lúc cơ thể rung lên, nhưng Diệp Thiên chỉ là hơi nghiêng ngả rồi lập tức đứng vững tại chỗ, còn bản thân Cô Giang Điếu Tẩu lại lùi về sau ba bước, cách xa cả trăm trượng.

“Vương cấp trăm năm mà có trình độ như vậy sao? Cùng lên cả đi!”.

Diệp Thiên đánh ra một quyền rồi thu tay lại, khóe miệng mang nụ cười chế nhạo.

Cậu chẳng qua chỉ đánh ra hai chiêu, nhưng đều khiến cho hai vị vương cấp trăm năm buộc phải lùi lại.

“Các vị, cậu ta quá mạnh, nếu cậu ta không muốn giao ra tàn kiếm, chúng ta buộc phải liên kết để đoạt kiếm về, nếu không lấy một đánh một, ai cũng khó mà thắng được!”.

Liên Đạo Thành bay đến, đứng cạnh Cô Giang Điếu Tẩu, ông ta vừa rồi đỡ của Diệp Thiên một chiêu đã biết được Diệp Thiên mạnh đến mức nào, thế là nói với bốn vị còn lại.

Bốn vị còn lại kia đều thay đổi ánh mắt, gần như cùng lúc bốn người đều ra tay, luồng chân nguyên bốn màu sắc bộc phát trong không trung, gần như che lấp cả bầu trời, cuối cùng bốn luồng sức mạnh hội tụ lại thành một bàn tay nguyên khí lớn, từ trên trời ập xuống.

Những người phía dưới sớm đã ngây hết cả ra, cảnh tượng hãi hùng như vậy bọn họ đã gặp bao giờ đâu? Đây rõ ràng là kích thích, chấn động hơn cả siêu năng đại chiến trong phim điện ảnh khoa học viễn tưởng ấy chứ!

Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn tuy biết Diệp Thiên đã lâu, nhưng lúc này cũng há hốc miệng, bọn họ biết Diệp Thiên là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, và là chủ tịch của Tập đoàn Lăng thiên, nhưng bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Diệp Thiên bộc lộ sức mạnh đáng sợ như vậy.

Còn về hai cha con nhà họ Vạn thì đã ngây người ra từ lâu, không nói nổi lời nào, chỉ sững sờ nhìn lên bầu trời, Đoạn Lâm Khôn thì quỳ phục xuống đất, đã hoàn toàn tê dại.

Bàn tay nguyên khí lớn bao trùm đất trời, phong tỏa toàn bộ không gian xung quanh Diệp Thiên, luồng sức mạnh như dời núi lấp biển đang ập đến.

Diệp Thiên đạp chân vào không trung, hai mắt hơi nheo lại, ánh sáng màu xanh lam xung quanh cơ thể đột nhiên bùng lên, giống như những ngọn lửa màu xanh lam đang nhảy múa xung quanh.

Năm ngón tay cậu nắm lại, tay phải đột nhiên kéo mạnh về, chân nguyên màu xanh lam đang bộc phát từ trong bàn tay cậu ra.