Cao Thủ Tu Chân

Chương 1764




Chương 1764

“Ồ, tôi nghe rồi”.

Diệp Thiên không thèm ngước mắt lên chỉ lạnh nhạt nói: “Thế thì đã sao? Anh giơ tay ra với tôi thì tôi phải đáp lại à? Anh tự giới thiệu, tôi cũng phải báo cáo nhà cửa với anh à?”

Diệp Thiên nhếch môi khinh thường nói.

“Hôm nay là đang ở biệt thự nhà họ Tiếu, chủ nhân nơi này có quan hệ khá tốt với tôi, cậu là khách của họ, tôi uống một hớp với cậu đã xem như là nể mặt cậu lắm rồi”.

“Nếu đây không phải là nhà họ Tiếu thì cậu chẳng có tư cách đi lại trước mặt tôi đâu. Chỉ với mấy câu nói lúc nãy của cậu, tôi đã có thể khiến cậu mất đi mọi thứ bây giờ rồi, cậu có tin không?”

Vạn Viễn Đồ đứng tại chỗ, vẻ mặt bỗng chốc thay đổi.

Anh ta thật không ngờ Diệp Thiên không nói thì thôi, thế mà lại ngang ngược kiêu ngạo như thế, không nể mặt anh ta chút nào.

Trong trường hợp thông thường, anh ta bước đến mời một ly rượu, nói vài câu, chẳng qua là bình thường dù anh ta nói mấy lời chế cợt thì người hiểu đạo lý cũng sẽ không trở mặt ngay, nhưng Diệp Thiên lại không hề làm thế khiến anh ta không ngờ đến.

Vài giây im lặng, ánh mắt anh ta bỗng sầm lại, hòa khí và nụ cười trước đó bỗng biến mất.

Nếu Diệp Thiên đã trở mặt không nể mặt anh ta thì anh ta còn do dự gì nữa? Anh ta vẫn đang sầu vì không tìm được cơ hội trút ra cơn giận và sự bất mãn.

“Giọng điệu ngang ngược lắm”, ánh mắt anh ta chứa ý cười nhưng giọng nói lại lạnh như băng.

“Tôi thấy một mình cậu ngồi ở đây nhàm chán, có lòng tốt muốn uống rượu với cậu xem như kết bạn, cậu không nhận ý tốt thì thôi, giờ còn đe dọa tôi?”

Diệp Thiên không hề động đậy, vẫn ngồi tại chỗ nói: “Lòng tốt? Chỉ là nhìn Tiếu Văn Nguyệt thân với tôi, anh cảm thấy không vui mà thôi, đừng nói mấy lời hoa mỹ như thế”.

“Anh không xứng để hỏi tên tôi, giờ tôi không có tâm trọng để ý đến anh, cút sang một bên đi”.

Mặc dù Vạn Viễn Đồ gặp Diệp Thiên lần đầu nhưng Diệp Thiên là ai, chỉ nhìn ánh mắt và phản ứng của anh ta đã biết được tâm tư của anh ta rồi.

“Bảo tôi cút?”

Vạn Viễn Đồ sầm mặt, nhếch môi cười khẩy.

“Tôi không biết cậu là ai nhưng cậu muốn khua chân múa tay với tôi có phải là tự cao tự đại quá không? Cậu đừng nghĩ mình thân quen với cả nhà chủ tịch Tiếu thì có thể ở muốn làm gì ở đây cũng được nhé”.

“Tập đoàn Âm Dung của tôi có mấy tỷ tiền đầu tư, xếp thứ tư trong các doanh nghiệp lớn ở tỉnh Xuyên. Năm nay bản thân tôi giành được thanh niên ưu tú tỉnh Xuyên, đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc chi nhánh Lư Thành của tập đoàn Âm Dung, Tổng giám đốc chi nhánh tỉnh Xuyên của tập đoàn Lăng Thiên – Ngô Lăng Hiên cũng xưng anh gọi em với tôi, cậu nói muốn một câu cướp hết mọi thứ của tôi? Còn dám bảo tôi cút, tôi muốn xem thử cậu lấy đâu ra tự tin này?”

Diệp Thiên khinh thường tranh luận với anh ta, cậu chỉ giơ một ngón tay ra.

“Tôi cho anh mười giây, trước khi tôi vẫn chưa đổi ý thì biến khỏi tầm mắt tôi, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra”.

“Ha ha, chỉ dựa vào cậu?”, Vạn Viễn Đồ bật cười thành tiếng, anh ta không xem lời nói của Diệp Thiên ra gì.