Cao Thủ Tu Chân

Chương 1760




Chương 1760

Anh ta tự tin, nói về thủ đoạn, nói về gia thế, nói về giàu có, anh ta sẽ không kém Diệp Thiên, thế mà thái độ của Tiếu Lâm đối với anh ta và Diệp Thiên lại hoàn toàn khác nhau.

“Bố yên tâm đi, con sẽ không thua cậu ta!”

“Tiếu Văn Nguyệt kia, con nhất định sẽ cưới về nhà, tương lai tập đoạn Phi Ngư cũng sẽ là của con!”

Nghe thấy giọng điều tràn đầy tự tin của con trai mình, Vạn Vũ Hào gật đầu, ông ta biết rõ tính cách con trai mình, trước giờ đều không tự tin mù quáng, đi một bước cũng đều tính toàn cẩn thận, hơn nữa cũng rất biết cách qua lại với con gái.

Chỉ cần có thể theo đuổi được Tiếu Văn Nguyệt đến tay thì tập đoàn Phi Ngư và tập đoàn Âm Dung có thể hợp tác chặt chẽ hơn, thậm chí là sáp nhập hoàn toàn dưới trướng tập đoàn Lăng Thiên, tương lai khuếch trương quy mô, thân phận ông ta cũng sẽ tăng lên theo đó.

Trong lúc ông ta đang tính toàn, đột nhiên Vạn Viễn Đồ bên cạnh đứng dậy.

Ông ta nhìn theo tầm mắt Vạn Viễn Đồ, chỉ nhìn thấy Tiếu Văn Nguyệt mặc váy thiên nga, đầu đội vương miện, trang điểm tinh xảo nhã nhặn, tựa như một công chúa cao quý đi đến bữa tiệc.

Ánh mắt Vạn Viễn Đồ hoàn toàn khoá chặt trên người Tiếu Văn Nguyệt, khi anh ta học đại học và thời gian đi làm trong mấy năm nay đã gặp không ít cô gái, có người mạnh mẽ, có sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, có cô gái phong trần trong quán bar, nhưng chưa từng có ai, khiến anh ta có cảm giác rung động và kinh diễm như vậy.

Mà trước đó không lâu đã dùng bữa cùng Tiếu Văn Nguyệt tại Champs Elysees, lần đầu tiên gặp Tiếu Văn Nguyệt lại hoàn toàn bị vẻ đẹp và khí chất của Tiếu Văn Nguyệt khiến mình kinh ngạc.

Anh ta quyết định theo đuổi Tiếu Văn Nguyệt, không phải chỉ vì muốn bám vào tập đoàn Phi Ngư, mà còn là vì có thể có được Tiếu Văn Nguyệt, đây là cô gái đầu tiên khiến anh ta rung động.

Tiếu Văn Nguyệt là nhân vật chính hôm nay, khách khứa tại đây đa phần cũng đều biết cô ta, đều đứng dậy chào đón.

Tiếu Văn Nguyệt khẽ cười, đáp lễ lại từng vị khách, cảm ơn lời chúc mừng của bọn họ, Vạn Viễn Đồ thấy thời cơ chín muồi, chỉnh lại cà vạt, tay cầm hoa tươi và quà bước nhanh về phía Tiếu Văn Nguyệt.

“Nguyệt Nguyệt, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Anh ta đi đến trước mặt Tiếu Văn Nguyệt, giọng nói dịu dàng, ánh mắt tình cảm.

“Đúng vậy, tổng giám đốc Vạn, lại gặp nhau rồi, cảm ơn anh hôm nay đã đến đây!”

Mỹ nhân gần trong gang tấc, nhìn nụ cười ngọt ngào của Tiếu Văn Nguyệt, anh ta chỉ cảm thấy tình cảm dạt dào, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.

“Hôm nay em rất đẹp, hoa tươi xứng với mỹ nữ, hy vọng em đừng từ chối!”

Nói xong, anh ta đang định đưa hoa hồng đến trước mặt Tiếu Văn Nguyệt, thì Tiếu Văn Nguyệt tựa như nhìn thấy gì đó, đột nhiên ánh mắt sáng lên.

Anh ta cảm thấy kỳ lạ thì Tiếu Nguyệt Văn lại nâng tay lên, đẩy anh ta ra, đi thẳng qua người.

Trong lòng Vạn Viễn Đề vẫn còn muốn tặng hoa cho Tiểu Văn Nguyệt, cũng xem như là một khời đầu tốt, anh ta vấn cho rằng Tiếu Văn Nguyệt muốn nhận lấy hoa hồng, nhưng ai ngờ Tiếu Văn Nguyệt hoàn toàn không phản ứng gì với lời của mình.

Anh ta đang thấy kỳ lạ thì Tiếu Văn Nguyệt lại trực tiếp đầy mình ra, nhấc váy chạy ngang qua người.

Những người khác cũng không hiểu hành động này của Tiếu Văn Nguyệt, mọi người đều nhìn Tiếu Văn Nguyệt, muốn biết cô ta muốn đi đâu.