Cao Thủ Tu Chân

Chương 1744




Chương 1744

Cô Giang Điếu Tẩu chẳng nhìn Diệp Thiên, chỉ cười nhạt một tiếng rồi ngồi xuống, còn Lệ Tà liếc qua liếc lại bằng ánh mắt sắc lẹm của mình, nhìn Lư Chính Vũ rồi lại nhìn Diệp Thiên, dường như phát giác được điều gì đó.

Đối mặt với câu hỏi của hai vương cấp trăm năm, Diệp Thiên ngoái đầu nhìn Bích Ba Yên Khách, khẽ xua ngón tay.

“Ông nhầm rồi, tôi không giành mua với các ông!”

“Tôi buộc phải có thanh kiếm này!”

Cậu vừa dứt lời, vẻ mặt bốn vị vương cấp đồng loạt biến sắc.

“Cậu nói gì?”

Cô Giang Điếu Tẩu trừng mắt, tia mắt lạnh lẽo.

“Diệp Lăng Thiên, cậu vừa bước vào cảnh giới vương cấp, đúng là có chút bản lĩnh nhưng đừng cho rằng mình có thể hống hách, ngang ngược như thế. Bốn người vương cấp trăm năm chúng tôi ở đây, cậu còn dám ăn nói ngông cuồng!”

“Thanh tàn kiếm này thuộc về ai là dựa vào năng lực, cạnh tranh bằng thực lực. Cậu dựa vào đâu mà muốn một mình chiếm hữu nó?”

Diệp Thiên nhét một tay vào túi, tỏ ra không quan tâm.

“Thanh tàn kiếm này hiện đang thuộc về nhà họ Lư, nhà họ Lư có quyền quyết định ai được lấy nó. Chi bằng chúng ta hỏi chủ nhân của nó đi?”

Cậu giơ tay chỉ về phía Lư Chính Vũ, Diệp Thiên đã ra hiệu bằng mắt cho ông ta từ trước.

Lư Chính Vũ hơi chau mày. Hành động này của Diệp Thiên có nghĩa muốn ông ta giao quyền sở hữu kiếm này cho cậu nhưng nếu làm thế, Diệp Thiên sẽ thành mục tiêu công kích của mọi người, bị bốn vị vương cấp trăm năm nhắm tới.

Tuy Diệp Thiên muốn trở mặt, nhưng ông ta không hiểu tại sao câu đột nhiên muốn thay đổi ý định, dùng thái độ ngang ngược nhất để lấy thanh kiếm.

Bốn người Cô Giang Điếu Tẩu nhìn theo ngón tay Diệp Thiên, hướng về phía Lư Chính Vũ.

“Ông Lê, cậu ta nói vậy là có ý gì?”

Bốn vị vương cấp trăm năm ai chẳng là cáo già, chỉ một câu nói của Diệp Thiên đā khiến bọn họ phát giác được có sự việc bất thường. Lê Chính Vũ hiểu tình hình hiện giờ như cung đã giương lên, không thể không bắn, vội vã đưa tay cầm thanh tàn kiếm lên.

“Như những gì Diệp Đế vương nói, thanh tàn kiếm này tôi giao cho cậu ấy!”

Ông ta cầm thanh tàn kiếm trong tay, đứng đối diện với Diệp Thiên, giọng nói vang vọng sàn đấu giá.

Khi ông ta vừa dứt lời, bốn luồng sức mạnh khủng khiếp bỗng bao trùm lên sàn đấu giá, mỗi luồng sức mạnh chiếm cứ một phương, tạo thành lốc xoáy, bao phủ sàn đấu giá. Toàn bộ sàn đấu giá rung lên, cảm giác có thể đổ sụp bất cứ lúc nào.

Những người khác ở bên trong sàn đấu giá, bất luận là cảnh giới siêu phàm, võ tôn hay những thiên tài thế gian như Lạc Tử Uyên và Lí Thanh Du cũng cảm thấy cơ thể nặng trĩu, đôi chân đặt trên mặt đất bỗng cảm giác chịu sức nặng gấp bội.

“Lư Chính Vũ!”, ánh mắt Bích Ba Yên Khách lạnh lùng, hét lớn.

“Chúng ta quen nhau cả trăm năm, ông lại muốn đâm một nhát sau lưng chúng tôi sao? Chúng tôi mang cổ vật quý giá ra để đổi còn Diệp Lăng Thiên chỉ đưa một tệ vậy mà ông giao kiếm cho cậu ta? Hai người đã thoả thuận từ trước rồi đúng không?”