Cao Thủ Tu Chân

Chương 1720




Chương 1720

“Tôi chỉ là phê’ bỏ tu vi của anh ta, đã xem như hạ thủ lưu tình rồi!”

“Hạ thủ lưu tình?”. Người đàn ông trung niên nheo mắt, lập tức cười lạnh ra tiếng: “Phế tu vi cậu ta, xem như hạ thủ lưu tình, nếu không hạ thủ lưu tình thì có phải cậu sẽ giết cậu ta rồi không?”

Đối mặt với câu hỏi của người đàn ông trung niên, Diệp Thiên không hề phủ nhận, lạnh nhạt gật đầu.

“Không sai!”

Lời này của cậu lập tức khiến bốn người còn lại trong sân đều giật mình.

Người đàn ông trung niên là bao che nhất, nhưng ông ta cũng biết cân nhắc thiệt hơn, đệ tử môn hạ ông ta trên trăm người, ưu tú ngang nhau cũng có không dưới mười người, một đệ tử bị thưởng,

dưới mười người, một đệ tử bị thưởng, tuy ông ta tức giận nhưng muốn khiến ông kết thù chuốc oán với một cao thủ vương cấp vì chuyện này thì không thể nào.

Hiện tại ông ta nhắc đến chuyện này, cũng chỉ là vì muốn lấy thể diện, nếu Diệp Thiên xin lỗi ông ta trước mặt mọi người thì ông ta sẽ nói hai câu xã giao, rồi cho qua, cũng không thật sự nắm lấy không buông, nhưng thái độ Diệp Thiên lúc này hoàn toàn không cho ông ta bậc thang bước xuống.

Ánh mắt người đàn ông trung niên thể hiện kinh ngạc, ông ta cũng không ngờ Diệp Thiên lại trả lời như vậy.

Diệp Thiên chẳng những không xin lỗi, mà còn không hề cho ông ta mặt mũi, trước mặt bốn vị vương cấp trăm năm, đây hoàn toàn khiêu khích trắng trợn.

Một cảm giác mới lạ khiến trong lòng ông ta sôi sục, chuyện như vậy đã trăm năm nay ông ta chưa từng gặp.

Người đàn ông trung niên mặc đồ tím, đường nét trên người thấp thoáng, ông ta nhìn Diệp Thiên chằm chằm, giọng nói bỗng chốc nghiêm nghị.

“Tiểu bối thật ngông cuồng, tôi thấy cậu còn trẻ tuổi non nớt, đạt tới tu vi vương cấp cũng không dễ, lại nể mặt lão Lư, vốn nghĩ cậu có thể dâng trà tạ lỗi thì sẽ bỏ qua chuyện này, nhưng bây giờ xem ra, cậu muốn thỉnh giáo tài nghệ “Bích Ba Yên Khách” của tôi rồi sao?”

Vẻ mặt Diệp Thiên không đổi, uống cạn trà xanh, khẽ lắc đầu.

“Để tôi dâng trà tạ lỗi, Diệp Lăng Thiên tôi từ khi sinh ra không hề có thói quen này!”

“Tu vi đồ nhi của ông là do tôi phế, ông không cần phải nể mặt ai cả, muốn làm gì thì cứ dứt khoát đi!”

Cậu vung tay, thái độ rõ ràng.

Ngoài Lư Chính Vũ, ba vị vương giả trăm năm còn lại ánh mắt chợt tàn khốc, vãn bối đời sau Diệp Thiên này, thái độ quả thực quá ngông cuồng, khiến đệ tử người khác bị thương thì thôi vậy, lại còn bày ra bộ dạng ông có thể làm khó tôi, khiến bọn họ bất mãn trong lòng.

“Thú vị đấy, hơn trăm năm nay, tôi đã gặp vô số vãn vối, nhưng dám nói với tôi như vậy thì cậu là người đầu tiên!”

Ánh mắt Bích Ba Yên Khách bừng lên sát ý, bên hông chợt loé lên ánh sáng đen, một chiếc tẩu thuốc cũ đầy dấu vết tang thương xuất hiện chỗ vết thương cũ của ông ta.

Đây là vũ khí thành danh của ông ta, tuy vẻ ngoài không đẹp nhưng so với hơn chín mươi phần trăm thần binh và đao kiếm trên thế giới này, nó không hề kém hơn, mặc dù ông ta thoạt nhìn như người đàn ông trung niên, thực ra đã hai trăm ba mươi bốn tuổi rồi, tẩu thuốc này đã bầu bạn với ông ta những năm sáu mươi tuổi, ông ta dùng đế giết địch lâm trận, đến nay đã một trăm bảy mươi năm, cảnh giới siêu phàm chết trong tay ông ta nhiều vô số, thậm chí ngay cả vương cấp, cũng có ba người ngã xuống trong tay ông ta.

Từ trăm năm trước khi trận chiến vương cấp khép lại, quy ước vương cấp được ký kết, cái tẩu thuốc nhuộm đẫm máu này cũng đã tĩnh mịch hơn trăm năm, đến bây giờ, cuối cùng cũng được ông ta nắm lấy trong tay.