Cao Thủ Tu Chân

Chương 1719




Chương 1719

Ba vị vương cấp trăm tuổi, đồng thời chắp tay với Diệp Thiên, cũng có nghĩa bọn họ đã công nhận Diệp Thiên và bọn họ địa vị ngang nhau.

Diệp Thiên mỉm cười, đáp lễ với ba người, nhưng ngay lúc này, người đàn ông trung niên ngồi đối diện cậu đột nhiên lên tiếng.

“Diệp Lăng Thiên?”

“Chính là cậu, đã phế tu vi đồ nhi của tôi?”

Một câu này của ông ta, khiến sắc mặt mọi người trong chòi bát giác đều thay đổi, ngay cả vị trí chủ nhà là Lư Chính Vũ mà ánh mắt cũng trầm xuống, vẻ mặt bất ngờ.

Diệp Thiên cầm chén trà, khẽ nhấp một ngụm, vẻ mặt không hề dao động.

“Nếu đồ nhi mà ông nói là kẻ vụng về đã dùng thủ đoạn thôi miên để cướp nguyên âm người khác để tự mình tu luyện kia thì đúng là do tôi làm!”

Diệp Thiên thản nhiên đáp lời, bốn người xung quanh ai ai vẻ mặt cũng thay đổi, còn người đàn ông trung niên khi nghe lời chất vấn của Diệp Thiên, vẻ mặt hoàn toàn u ám.

“Diệp Lăng Thiên, được lắm, rất oai phong!”

Ông ta đứng dậy, một trận cuồng phong đột nhiên thổi đến khu vườn, thổi bay tất thảy cỏ cây, chòi nghỉ bát giác cũng bị ảnh hưởng nghiêng ngả.

Ông ta nhìn thẳng Diệp Thiên, ánh mắt tràn ngập sát ý.

“Cậu có biết, phế đồ nhi tôi thì hậu quả thế nào khaông?”

“Cậu có biết, phế đồ nhi tôi có hậu quả gì không?”

Người đàn ông trung niên vươn người đứng dậy, ngay khi ông ta đứng dậy, cuồng phong xung quanh cuộn trào, trời quang trên đầu đột nhiên cũng thay đổi, bởi vì chân nguyên mạnh mẽ mà không khí cũng chấn động, xuất hiện từng vết nứt.

Bầu không khí hài hoà bên đầu thoáng chốc trở nên nặng nề, những người khác ai ai cũng biến sắc, ngoại trừ Lư Chính Vũ thì vẻ mặt ba người còn lại đều cười đùa, bộ dạng như xem kịch.

Bốn người bọn họ, quan hệ cũng không tính là gần gũi, nhưng đã quen biết hơn trăm năm cũng xem như quan hệ lâu năm, bọn họ biết rõ tính khí của người đàn ông trung niên này.

Người này là thuộc dạng che chở người thân, dù là đệ tử, người trong tông môn, bạn bè, bất kỳ người nào nếu gây xích mích với người của ông ta, thì ông ta không màng đúng sai đều trừng phạt đối phương nặng nề.

Diệp Thiên là võ giả trẻ tuổi, tu vi đỉnh cao, có thế ngồi cùng hàng với bọn họ, nhưng ngồi cùng hàng không có nghĩa là có thể có địa vị ngang nhau hay thậm chí đánh thắng được bọn họ.

Bọn họ bởi vì Lư Chính Vũ tiến cử nên hôm nay mới ngồi cùng với Diệp Thiên, nhưng dù sao Diệp Thiên cũng là vãn bối sinh sau, trong lòng bọn họ cũng khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo cậy già lên mặt.

Mà Diệp Thiên, tuy đến nơi chắp tay đáp lễ bọn họ, nhưng mọi người ai cũng có thể cảm nhận được Diệp Thiên vô cùng cao ngạo, rõ ràng chưa từng để

tâm đến bọn họ. Bây giờ người đàn ông trung niên đứng ra kiếm chuyện với Diệp Thiên, đương nhiên bọn họ vui vẻ hóng chuyện rồi.

Có người dập tắt nhuệ khí của Diệp Thiên đương nhiên là một chuyện tốt, bọn họ cũng rất muốn để Diệp Thiên biêì vương cấp trăm năm là thế nào.

Diệp Thiên ngồi thẳng bất động, trong tay vẫn còn cầm chén trà, cậu nhẹ nhàng uống một ngụm, lúc này mới khẽ cười thành tiếng.

“Hậu quả mà ông nói, quả thực tôi không biết!”

“Dùng loại thủ đoạn hạ đẳng thôi miên tinh thần như vậy để đoạt lấy nguyên âm người khác, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến tôi, nhưng thật trùng hợp, anh ta lại dùng nó trước mặt tôi!”