Cao Thủ Tu Chân

Chương 1715




Chương 1715

Nếu người khác nói với cô ta câu này, chắc chắn Yến Khinh Vũ sẽ cười khẩy, bĩu môi coi thường, nhưng trên ốc đảo sa mạc, Diệp Thiên nhận một kiếm của cô ta, còn dễ dàng hoá giải được đợt tấn công của Yến Khinh Vũ. Cô ta tin rằng Diệp Thiên có đủ khả năng khống chế mình!

Có điều, Yến Khinh Vũ không hề hoảng loạn, nở nụ cười thân thiện với Diệp Thiên, nằm xuống bên cạnh Diệp Thiên.

“Vậy sao, vậy cậu quẳng tôi ra ngoài đi, tôi không phản kháng đâu, ra tay đi!”

Cô ta dang hai tay, bày ra bộ dạng mặc cho Diệp Thiên muốn làm gì thì làm.

Hai đồng tử của Diệp Thiên hơi động, năm ngón tay đột nhiên nẳm lại, phát ra tiếng xương răng rắc, nhưng ngưng một hồi lâu, cậu ta không thế ra tay với người không có chút phản kháng, hơn nữa còn là một cô gái.

Cậu ta thu ánh mắt lại, quay về bộ dạng lạnh lùng, quay người đi vào phòng ngủ.

“Cô muốn ở đây thì tuỳ cô, cô muốn ở phòng nào thì tự chọn, nhưng tôi nhắc nhở cô một điều, đừng có được voi đòi tiên, lòng kiên nhẫn của tôi có giới hạn!”

Dứt lời, cửa phòng của Diệp Thiên đóng sầm lại. Yến Khinh Vũ nằm trên sofa nở nụ cười đầy ẩn ý.

“Hừ, chẳng phải không nỡ ra tay sao!”

Cô ta mừng thầm: “Quả nhiên, tên nhóc này là dạng ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần quấn quanh cậu ta, cậu ta cũng chẳng làm gì được mình!”

Yến Khinh Vũ liếc nhìn cửa phòng của Diệp Thiên, cuối cùng cô ta cũng kìm lại được ý muốn thử thách giới hạn của Diệp Thiên, chọn chiếc phòng dành cho khách ở bên cạnh rồi đi ngủ.

Một đêm yên tĩnh, vào buổi trưa ngày hôm sau, một mùi hương thức ăn thơm nức đánh thức cô ta.

Cô ta khịt khịt mũi, mò theo mùi hương mà ra khỏi phòng, trông thấy Diệp Thiên đang ngồi ăn cháo, hương thơm ngào ngạt toả ra từ bát cháo của cậu ta.

“Đây là gì vậy? Thơm quá!”

Yến Khinh Vũ tò mò, nhìn chăm chăm chiếc bát như một đứa trẻ còn thiếu hiểu biết về thế giới vậy.

Nơi mà cô ta sinh sống, mọi người đều chú tâm đến chuyện tu luyện, tất cả đều chỉ đế nâng cao sức mạnh, lấy kẻ mạnh quyết định tất cả.

Thức ăn ba bữa mỗi ngày cũng chỉ có rau với cơm, đồ mà bọn họ ăn nhiều nhất là báu trời vật đất, linh đan diệu dược, đâu được biết đến mùi vị cơm canh.

Xuống dưới nhân gian, mặc dù Yến Khinh Vũ ngửi được hương thơm đồ ăn tươi mát, hấp dẫn ở rất nhiều nơi, nhưng khả năng kiềm chế qua nhiều năm tu luyện đã giúp cô ta khống chế được bản thâm, tâm luôn tĩnh.

Nhưng hiện giờ, người có tu vi cao hơn cô là Diệp Thiên đang bê đồ ăn ngon trên tay, cô ta không thể chống lại được sức hấp dẫn, ngón trò động đậy.

“Cháo thịt nạc rau xanh!”

Diệp Thiên bình thản đáp, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

Tại ốc đảo sa mạc ở Trung Đông, cậu rất tò mò về thân phận của Yến Khinh Vũ, hiện giờ, cô ta lại không biết tới một món ăn thường ngày, tất cả điều này nói lên Yến Khinh Vũ đến từ một nơi đoạn tuyệt với thế giới, thậm chí là nơi không thuộc về nhân gian.

Thế giới rộng lớn, hiện giờ cho dù những người ở thôn bản trên núi hay ở trong rừng sâu cũng đều tiếp xúc ít nhiều với xã hội hiện hành, còn nơi nào có thể cách ly với thế giowsim không nhuốm bụi trần được chứ?

“Thế giới nhỏ?”

Cậu đột nhiên nhớ đến những lời Yến Khinh Vũ từng nói lúc trước. Đây không phải lần đầu cậu nghe đến nơi này, nhưng những gì mà Diệp Thiên biết đến nơi gọi là “thế giới nhỏ” kia chỉ bằng không.