Cao Thủ Tu Chân

Chương 1701




Chương 1701

Rời khỏi phố Thực Tuệ, sắc mặt Diệp Thiên vẫn như cũ, không có dấu hiệu gì sau khi đã uống rượu, lúc này đã là tám rưỡi tối, Tiếu Văn Nguyệt đột nhiên gọi điện đến.

“A Thiên, anh đang ở đâu thế?”.

Nghe thấy cách gọi có phần kỳ lạ, Diệp Thiên hơi nhíu mày, nhưng vẫn trả lời: “Ở phố Thực Tuệ, có chuyện gì không?”.

Trong giọng nói của Tiếu Văn Nguyệt, Diệp Thiên nghe thấy có chút men say, sau đó Tiếu Văn Nguyệt nói: “Á? Ở phố Thực Tuệ sao, trùng hợp quá! Hôm nay lãnh đạo nhà trường mời những học sinh tốt nghiệp ưu tú khóa trước ăn cơm, cũng ở phố Thực Tuệ, vừa mới ăn xong nè!”.

“Tôi và Tinh Tinh đang chuẩn bị đến quán bar CoCo bên cạnh ngôi một lát, anh đến ngôi với chúng tôi đt?”.

“Các cô đều là con gái, tôi đến làm gì?”. Diệp Thiên gần như không nghĩ ngợi gì mà từ chối luôn: “Hai cô tự chơi đi, nếu uống nhiều rôi thì nói với tôi một tiếng, tôi có thể đưa hai cô vế!”.

Nói xong, cậu định cúp điện thoại.

Đúng lúc này, có một luồng khí vô cùng mờ nhạt sượt qua người cậu, luồng khí này rất mỏng manh, người dưới cảnh giới vương cấp e rằng không thể nhận ra được.

“Ơ?”.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên trời, một hình dơi khổng lồ lóe lên, đôi cánh mở ra, giống như chim đại bàng sải cánh, rồi biến mất ở phía quán bar cuối phố Thực Tuệ.

Thấy vậy, ánh mắt Diệp Thiên dao động, lập tức đổi ý.

“Các cô cứ ở quán bar CoCo chờ tôi nhé, giờ tôi qua luôn!”.

Nghe thấy Diệp Thiên đồng ý đến, Tiếu Văn Nguyệt vui mừng cúp điện thoại. Diệp Thiên cất điện thoại lại, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng quán bar, đồng thời mang theo vẻ nghi hoặc.

Hình dơi đó bay với tốc độ siêu nhanh, vụt qua một khoảng trời chỉ trong tích tắc, ngoài cậu ra thì hàng trăm người trên phố Thực Tuệ này không ai chú ý đến cả.

Kỳ lạ nhất là hình dơi này lại lựa chọn biến mất trong hẻm tối quán bar, vậy là có mục đích gì?

Cậu đút một tay vào túi, đi về hướng hình dơi kia biến mất, và cũng đến hẻm tối chỗ quán bar.

“Ơ?”.

Cậu đứng phía đầu hẻm cảm nhận một cách kỹ càng, dùng giác quan cảm nhận ở mức cao nhất, nhưng điều khiến cậu cảm thấy kỳ lạ đó là hơi thở đặc biệt đó hình như hoàn toàn biến mất, cậu không phát giác được chút gì nữa.

“Thú vị đó!”.

Khóe miệng Diệp Thiên nhếch lên hình vòng cung, lần đầu tiên cậu gặp chuyện như vậy. Trước đây bất kỳ kẻ địch nào, bất kỳ kẻ mạnh nào, cậu đều ít nhiều nắm được hơi thở của đối phương, nhưng hôm nay, lần đầu tiên cậu bị mất dấu vết.

“Có thể giấu hơi thở đến mức độ này, xem ra đã tu luyện được mật pháp chuyên dùng để ấn giấu nào đó!”.

Diệp Thiên tự lẩm bẩm, vị khách bí mật không mời mà đến này rõ ràng cũng là lo sợ bị ai đó phát hiện ra, cho nên mới cẩn thận từng chút một như vậy, nhất là lại chọn ẩn náu ở nơi ồn ào náo nhiệt đông người như phố bar này.

Diệp Thiên thu lại tâm trí, đi về phía bên trong con hẻm, đi qua hàng người đông đúc, đi thẳng vào tận bên trong, cuối cùng dừng trước cửa một quán bar, chính là quán bar CoCo mà Tiếu Văn Nguyệt nhắc đến.

Cậu không hề có hứng thú với “vị khách thần bí” vừa rồi, cậu chỉ cần chắc chắn rằng Tiếu Văn Nguyệt vẫn an toàn.