Cao Thủ Tu Chân

Chương 1700




Chương 1700

“Chuyện này tôi không có vấn đề gì, nhưng tôi cảm thấy khá tò mò!”.

“Nếu trong buổi đấu giá có một món đồ thu hút bốn vị vương cấp trăm năm đến, vậy vì sao ông không đến thẳng nhà họ Lư, bảo bọn họ giao luôn món đồ đó cho quân đội bảo quản chứ!”.

“Như vậy thì buổi đấu giá sẽ không có món đồ đó nữa, cũng có thể tránh được sự tranh cướp của bốn vị vương cấp, như vậy không tốt hơn sao?”.

Khuôn mặt Lương Long Đình thoáng lộ vẻ bất lực, lắc đầu nói.

“Ban đầu chúng tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng không làm thế được!”.“Khách sạn Hạo Nguyên tồn tại cả trăm năm nay, từ nhà khách Hạo Nguyên cuối nhà Thanh tiếp diễn đến tận bây giờ, các buổi đấu giá ngầm cũng chưa từng ngắt quãng, hàng trăm năm nay đều do bọn họ phụ trách tổ chức, mỗi một cuộc đấu giá ngầm đều sẽ thu hút vô số võ giả đỉnh cao của Hoa Hạ đến!”.

“Điều này gần như đã hình thành nên một kiểu phong tục, hơn nữa trong những năm 60, đã nhận được sự công nhận ngầm của chính phủ, nhất là ông Lư, Lư Chính Vũ, ông ta từng nhận được “Quốc Sĩ”, nên có đặc quyền, nhà họ Lư cũng luôn nhận được sự bảo vệ của nhà nước!”.

“Nếu chúng ta yêu cầu nhà họ Lư chủ động giao món đồ đó cho phía quân đội, nhà họ Lư đương nhiên sẽ đồng ý, nhưng bốn vị vương cấp kia chắc chắn sẽ không tin, đến cuối cùng bọn họ vẫn sẽ tìm đến nhà họ Lư, hỏi bằng được tung tích của món đồ đó, và khó tránh khỏi nhà họ Lư sẽ gặp phải một trận mâu thuẫn lớn!”.

“Cho nên cách ổn thỏa nhất chính là trong buổi đấu giá có một người đấu giá được vật phẩm đó trước mặt bốn người này, cuối cùng sẽ do quân đội đưa người đó đi!”.

“Và người phù hợp nhất, không ai khác chính là tướng Diệp cậu rồi!”.

Diệp Thiên cầm tách trà lên, uống một ngụm hết luôn, cũng coi như đã hiểu ra.

Nhà họ Lư đã bám rễ chắc chắn ở Lư Thành, chính là có một khách sạn cố định, Khách sạn Hạo Nguyên chính là gia nghiệp truyền đời không thể từ bỏ của nhà họ Lư.

Nếu để nhà họ Lư và quân đội qua lại trực tiếp với nhau, giao thứ đó cho quân đội, vậy bốn vị vương cấp rất có khả năng sẽ tức giận, tìm đến nhà họ Lư tính sổ, và như vậy cả nhà họ Lư không thể nào thoát nổi.

Nhưng Diệp Thiên thì khác, cậu chỉ có một mình, người thân đều ở thủ đô, vùng đất nhạy cảm, cho dù là các vương cấp cũng không dám tùy tiện đặt chân, có cậu ra mặt, bốn vị vương cấp này cũng sẽ phải bó tay.

Cho dù bốn cao thủ vương cấp này có thể sẽ tìm đến Diệp Thiên trong một ngày nào đó, nhưng Diệp Thiên chỉ có một mình, cũng có thể muốn đi là đi, muốn trốn là trốn, căn bản không có gì phải lo cả.

“Xem ra tôi không thể từ chối được rồi!”.

Diệp Thiên đặt tách trà xuống, gật đầu nói.

“Tôi sẽ giúp chuyện này, nhưng tôi có một điều kiện!”.

Lương Long Đình nghe thấy liền vui mừng, lập tức chìa tay ra: “Tướng Diệp cứ việc nói!”.

Ánh mắt Diệp Thiên xa xăm, giơ một ngón tay ra.

“Món đồ mà đấu giá được, sẽ thuộc về tôi!”.

Lương Long Đình và hai vị trung tướng kia nhìn nhau một cái rồi gật đầu lia lịa, đồng ý ngay lập tức.

Rời khỏi quân khu ở Lư Thành đã là bảy giờ tối, xe quân đội đưa Diệp Thiên đến phố Thực Tuệ trên đường Thành Bắc, Lương Long Đình bỏ tiền túi ra mời Diệp Thiên một bữa cơm ngoài trời.

Trong bữa ăn, mọi người đều uống rượu mạnh, cho đến khi mấy vị trung tướng Lương Long Đình uống đến ngà say mới thôi.