Cao Thủ Tu Chân

Chương 1695




Chương 1695

Hiệu trưởng dẫn đầu đứng ra, mười mấy giáo viên Tam Trung phía sau cũng tiến lên, đứng chung chỗ với ông ta.

Trước sau chẳng qua chỉ mới mấy phút đồng hồ, mấy trăm mét xung quanh Diệp Thiên đều là giáo viên học sinh vây quanh, chống đối đám người Lương Long Đình đến đây, không lùi một bước.

cảnh tượng này khiến vẻ mặt Lương Long Đình và hai trung tướng bên cạnh chợt khó hiểu, cảm thấy không tin được, Diệp Thiên thì lại ôm trán, không biết là vui hay buồn, hoàn toàn dở khóc dở cười.

Qua mười mấy giây, Lương Long Đình mới lắc đầu, có chút bất đắc dĩ lên tiếng.

“Tướng Diệp, cậu không giúp giải thích chút sao?”

“Tướng Diệp?”. Lời của Lương Long Đình khiến mọi giáo viên học sinh trong sân sửng sốt, sau đó đều nhìn sang Diệp Thiên.

Diệp Thiên cười khổ, khẽ huơ tay với mọi người.

“Cám ơn mọi người đã quan tâm, nhưng bọn họ không phải đến bắt tôi chứ?”

Vẻ mặt mọi người khó hiểu, Diệp Thiên nhẹ nhàng tách đám người ra, đi đến trên cùng.

Cậu đứng đối diện với ba vị tướng, vẻ mặt ung dung, tựa như đang gặp mặt những người bạn cũ thân thuộc vậy.

“Tướng Long, lần tới đến tìm tôi, có thể đừng dẫn theo nhiều người như vậy, chỉ rước thêm hiểu lầm!

Lương Long Đình đành chịu lắc đầu, nhìn từng giáo viên học sinh đứng ra bảo vệ Diệp Thiên, cảm khái nói: “Là lỗi của tôi, nhưng quả thực tôi không ngờ, tướng Diệp ngoài thôn thông võ đạo, giàu hơn cả quốc gia, thế mà ngay cả giáo viên học sinh trong trường đều mến mộ cậu như vậy thực sự khiến tôi mở rộng tầm mắt!”

Ông ta nói xong, khẽ vung tay, âm thanh cất cao, ra lệnh với những thành viên bộ đội đeo súng xung quanh.

“Những tân binh mới đến, vị trước mặt này, chính là tướng Long Nhận mà các cậu vẫn luôn tò mò trước giờ, là truyền kỳ của Hoa Hạ chúng ta!”

Những thành viên xung quanh, đa phần đều là tân binh vừa mới đưa lên, nghe thấy vậy, bọn họ lập tức đeo súng đứng thẳng, đồng loạt giơ tay kính lễ.

Các giáo viên học sinh Tam Trung toàn bộ đều ngơ ngác, Lục Điềm Hi nhìn bóng dáng Diệp Thiên đứng thẳng rắn rỏi, miệng mở rộng đủ để nuốt được cả quả trứng.

“Đàn anh Diệp Thiên, lại còn là một vị tướng sao?”

Thầy trò toàn trường nhìn thấy Lương Long Đình nói chuyện ngang hàng với Diệp Thiên, hơn nữa còn gọi Diệp Thiên là tướng Diệp, lại lần nữa chấn động dữ dội.

“Tướng quân chưa đến hai mươi tuổi? Chỉ sợ cũng không thể tìm ra người thứ hai trong lịch sử Hoa Hạ chúng ta!”

Trong lòng Âu Hạo Thần rối bời, khiếp sợ tột đỉnh, nhưng nghĩ đến địa vị tài phú Diệp Thiên sở hữu, cậu ta cũng nhẹ nhõm trở lại. Đến bây giờ, Diệp Thiên chỉ là có địa vị cao hơn, thân phận lớn hơn lúc trước, cậu ta vẫn có thế dễ dàng chấp nhận.

Dường như bất kỳ chuyện không thể nào qua tay Diệp Thiên cũng sẽ hóa thành có thể!

Lư Chính Vũ ở phía sau khoan thai bước đến, nhìn thấy cảnh này, khẽ vuốt chòm râu, ánh mắt đều là vui mừng yên tâm.

Tam Trung thật sự sinh ra rồng rồi!

“Tướng Lương, hôm nay đến tìm tôi có chuyện gì đặc biệt sao?”

Chào hỏi hai câu với Lương Long Đình xong, lúc này Diệp Thiên mới nói ra.