Cao Thủ Tu Chân

Chương 1692




Chương 1692

Trước mặt hơn nghìn giáo viên học sinh lại thể hiện sức mạnh võ giả, chuyện như vậy e rằng là lần đầu tiên trong lịch sử.

Cậu cũng không bởi vì xung quanh hoan hô và gào thét mà đắc ý, chỉ khẽ gật đầu với Lư Chính Vũ, chuẩn bị rời khỏi hội trường.

“Xin dừng bước!”

Lư Chính Vũ nhìn thấy Diệp Thiên muốn rời đi, lập tức lên tiếng.

Diệp Thiên nghiêng đầu qua, Lư Chính Vũ đột nhiên cất giọng, vang vọng khắp trong hội trường.

“Các thầy cô giáo, các em học sinh, hôm nay Lư Chính Vũ tôi trịnh trọng xin lỗi mọi người tại đây!”

Ông ta vừa dứt lời, lập tức cúi người chín mươi độ, cúi đầu tạ lỗi trước mặt mọi người.

Trong hội trường bỗng chốc tĩnh lặng, mọi người đều nhìn vị hiệu trưởng nối danh này, vẻ mặt ngơ ngác.

Lư Chính Vũ đứng thẳng người, vẻ mặt tự trách.

“Hôm nay, bởi vì ân oán của bản thân tôi, suýt nữa đã liên luỵ mọi người,

tôi thân là hiệu trưởng Tam Trung, vô cùng hổ thẹn với mọi người!”

Ống ta nói xong, lại cúi gập người, mọi người trong sân đều xúc động.

“Ông Lư, ông đây là…”

Hiệu trưởng Tam Trung định thần lại, lập tức đứng dậy, chuẩn bị nói gì đó, Lư Chính Vũ lại vung tay, ngăn ông ta lại.

“Hôm nay, tuy tôi hổ thẹn với mọi người, nhưng trong lòng lại càng tự hào hơn nữa!”

Ông ta chầm chậm ngẩng đầu, đột nhiên chỉ về hướng Diệp Thiên.

“Bởi vì Tam Trung Lư Thành chúng ta đã xuất hiện một anh hùng thật sự!”

Ông ta nhìn Diệp Thiên, vẻ mặt vui mừng, lại vô cùng tán thưởng.

“Hôm nay, là cậu cứu mọi người, cũng cứu bản thân tôi, thay mặt toàn thể giáo viên học sinh Tam Trung, xin cảm tạ cậu!”

“Diệp Đế vương, xin nhận của tôi một lạy!”

Lư Chính Vũ chắp hai tay, truyền kỳ đầy vẻ vang của Tam Trung lại chuẩn bị khom người cúi lạy Diệp Thiên.

“Hiệu trưởng Lư, nói quá lời rồi!”

Diệp Thiên tiến lên một bước, cánh tay nâng ông ta lên.

“Ông là hiệu trưởng vẻ vang của Tam Trung, tôi từng là một học sinh Tam Trung, một lạy này của ông tôi không nhận nổi!”

“Vả lại, Tam Trung cũng là trường cũ của tôi, tôi ra tay cũng là hợp tình hợp lý, không cần nói đến chuyện cám ơn!”

Cậu nói xong, mặc kệ phản ứng của Lư Chính Vũ, đột nhiên quay sang Tiếu Văn Nguyệt.

“Buổi lê kết thúc, cô giúp tôi nói với dì một tiếng, buổi tối tôi sẽ đến nhà

gặp!

Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt chợt ngưng lại, qua mấy giây mới phản ứng lại, cô ta lại nhìn lên sân khấu thì không còn nhìn thấy bóng dáng Diệp Thiên đâu.

Rất nhiều giáo viên học sinh Tam Trung cũng đồng loạt định thần lại, toàn bộ đều tìm kiếm bóng dáng Diệp Thiên, nhưng trên sân khấu ngoài một mình Lư Chính Vũ thì làm gì có bóng dáng Diệp Thiên đâu?