Chương 1691
Từ Hải và Vương Hiên nhìn nhau, sau đó đều cúi thấp đầu, không nhìn Diệp Thiên trên trời nữa.
Trước đây, bọn họ cho rằng bản thân không bằng Diệp Thiên, nhưng ít nhất còn có tư cách đuối theo, ít chất có thể ở dưới Diệp Thiên nhìn lên, nhưng hiện tại, ngay cả ngước nhìn Diệp Thiên cũng đã là chuyện xa vời.
Đám kiến dưới đất sao có dũng khí ngước nhìn rồng bay bay khắp tầng trời chứ?
Âu Hạo Thần đứng tại chỗ ngơ ngác hồi lâu, cuối cùng cũng phản ứng lại, khẽ nhếch miệng cười khổ.
Ngay lúc này, suy nghĩ xem Diệp Thiên là đối thủ một đời của cậu ta đã hoàn toàn biến mất, cậu ta không thể không thừa nhận, mọi thứ chẳng qua chỉ là tự mình mê hoặc bản thân, có lẽ trong mắt Diệp Thiên, ngay cả đối thủ cậu ta cũng chẳng bằng, thậm chí không đủ tư cách để Diệp Thiên nhìn đến.
“Hiệu trưởng Lư, giải quyết xong rồi, xuống thôi!”
Lư Chính Vũ vẫn còn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc trước thất bại của Quỷ Vương Tương Tây, Diệp Thiên chỉ cười nhạt, thân hình đáp xuống.
Lúc này Lư Chính Vũ mới phản ứng ại, cũng đáp xuống theo Diệp Thiên.
Hai bóng người đáp xuống, nhưng toàn bộ giáo viên học sinh trong hội trường Tam Trung đều nhìn Diệp Thiên, nhất là những nữ sinh nhỏ thanh xuân xinh đẹp, vẻ mặt ai ai cũng yêu kiều, trái tim nảy nở tình yêu, chỉ mong mắt dán hẳn trên người Diệp Thiên.
Hôm nay, bọn họ không chỉ được chứng kiến trận đại chiến chỉ tồn tại trong phim ảnh, mà còn chứng kiến một “siêu anh hùng” xoay chuyển tình thế.
Vương Viện Viện nhìn gương mặt Diệp Thiên anh tuấn vô song, vẻ mặt chợt ngẩn ngơ.
Cô ta vốn cho rằng, Diệp Thiên rời khỏi trường học đã là quá khứ, dù sao cũng không so được với đám người Ảu Hạo Thần tương lai sáng lạn.
Ai ngờ, đàn anh đã từng để lại dấu vết trong tim cô ta, lại vẫn đứng sừng sững trên cao như xưa, hơn nữa còn cao hơn cả lúc trước, bay xa hơn nữa.
Nhìn thấy Diệp Thiên càng lúc càng đến gần, bất giác cô ta lại nhớ đến hơn một năm trước, cảnh tượng Diệp Thiên với một khúc dương cầm đã khiến mọi người sững sờ.
Cô ta khi đó đã nảy sinh tình cảm khác biệt với Diệp Thiên, nhưng đáng tiếc tình cảm này chưa kịp lên men thì Diệp Thiên đã rời trường, bây giờ nhớ lại, trong lòng cô ta đột nhiên có chút hối hận.
Nếu ban đầu, cô ta lấy hết dũng khí tỏ tình với Diệp Thiên khi Diệp Thiên ở dưới sân khấu, thì bây giờ phải chăng đã có một vị trí quan trọng trong sinh mạng của Diệp Thiên rồi không? Chứ không phải chỉ là quan hệ đàn anh đàn em đơn
thuần?
Ánh mắt Lục Điềm Hi loé sáng, gương mặt nhỏ có vẻ kích động, trước giờ cô ấy chưa từng cảm thấy mình may mắn vì đã đến Lư Thành Tam Trung như bây giờ, cũng chưa từng giống như lúc này, với thân phận là học sinh Tam Trung mà kích động như vậy.
Cô ấy kiêu ngạo, không phải vì Tam Trung, mà là vì có thể trở thành đàn em của Diệp Thiên mà kiêu ngạo.
Những học sinh khác của Tam Trung ai ai cũng vung tay, hô hào tên của Diệp Thiên, nhiều nữ sinh lại càng điên cuồng kêu gào, thiếu chút đã ngất xỉu.
Cuối cùng, Diệp Thiên và Lư Chính Vũ trở lại sân khấu cử hành lễ kỷ niệm, Diệp Thiên nhìn khắp xung quanh, những đám mây đen che kín cửa sổ bên ngoài
đều biến mất, vài tia sáng xanh rọi qua, nhưng học sinh câu lạc bộ Tán Thủ lúc trước bị Quỷ Vương Tương Tây đánh ngất cũng từ từ tỉnh lại.
Nhìn thấy mấy đàn em trong sân ai ai cũng điên cuồng hô hào, Diệp Thiên khẽ nghiêng đầu, quả thực cậu không ngờ, chẳng qua cậu chỉ định trở về Tam Trung xem thử, rốt cuộc lại trở thành cục diện như vậy.