Cao Thủ Tu Chân

Chương 1689




Chương 1689

Vậy nhưng, dù bọn họ có không muốn tin đến đâu, sự thật vẫn bày ra ở đó, Diệp Thiên một tay phong toả ấn huỷ diệt luân hồi.

Diệp Thiên một tay đón lấy Ấn Huỷ Diệt Luân Hồi, mặc kệ ba người đang há miệng kinh ngạc, cậu chỉ lắc nhẹ đầu.

“Tôi cho hai người cơ hội, tiếc là hai người khiến tôi quá thất vọng rồi!”

Vừa dứt lời, Diệp Thiên siết tay lại.

Một âm thanh cực lớn vang lên, lan khắp Viêm Giới, đôi bàn tay trắng đen bỗng vỡ tung ra trước năm ngón tay của cậu, đốm sáng rợp trời

Trong kết giới, Quỷ Vương Tương Tây và cả Lư Chính Vũ đều há miệng trợn mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Nhưng Diệp Thiên không cho Quỷ Vương Tương Tây có thời gian cảm thán, cậu nghiền nát Ấn Huỷ Diệt Luân Hồi rồi vẫy tay một cái.

Bức tường lửa bên phía tay phải của cậu, một luồng lửa cuồn cuộn tiến tới, Diệp Thiên thu chúng vào lòng bàn tay, ngọn lửa dần dần kéo dài ra, tạo thành một thanh kiếm dài.

“Tôi nói rồi, trong Viêm Giới này, tôi là người thống trị”.

“Chỉ có thể nói, hôm hay hai người tới trường Tam trung thật không đúng lúc!”

Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, thanh kiếm lửa trong tay cậu chém ngang một nhát.

Không có tiếng động, không có điều gì kỳ lạ nhưng khoảng không gian trong Viêm Giới, lấy nơi Diệp Thiên đứng làm điểm nối, nhát kiếm chém xuống chia thành hai luồng.

Quỷ Vương Tương Tây đứng đơ một chỗ, không biết nên làm gì, thậm chí còn không có chút phản ứng nào.

“Hiệu trưởng Lư, thật ngại quá, tôi giúp thầy giải quyết hai người này rồi!”

Diệp Thiên chỉ vung kiếm một nhát, thanh kiếm lửa theo đó biến mất, cậu không thèm quan tâm đến Quỷ Vương Tương Tây đang đứng trước mặt nữa, quay thân nói chuyện với Lư Chính Vũ.

Mặt Lư Chính Vũ ngơ ngác, nhìn về phía Quỷ Vương Tương Tây, ánh mắt kinh ngạc

Eo của Quỷ Vương Tương Tây lóe lên một vệt sáng, cơ thể của hai người họ cũng khựng lại giữa không trung, chẳng hề nhúc nhích.

“Xẹt!”

Diệp Thiên đưa tay xuống, bức tường lửa dần dần lụi tàn, bầu trời lại trở về trạng thái ban đầu, các giáo viên và học sinh đã có thể nhìn thấy rõ bóng dáng đám người Diệp Thiên.

Tất cả mọi người đều thấy, Diệp Thiên và Lư Chính Vũ đang đứng một chỗ, còn song quỷ Tây Tương giống như bị điểm huyệt, treo người trên không, chẳng hề nhúc nhích.

“Đây… đây là lĩnh vực gì vậy?”

Cuối cùng, Quỷ Vương Đoạt Phách lên tiếng, giọng nói có phần yếu ớt.

“Tôi nói qua rồi, Viêm Giới!”

Diệp Thiên đặt một tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng.

“Viêm GiớL.ha ha, Viêm Giới!”

Quỷ Vương Đoạt Phách vừa vui vừa buồn, sau đó đột nhiên cười như điên dại.

Các giáo viên và học sinh ở phía dưới đều không hiểu chuyện gì, đứng ngây người nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, một ngọn lửa bỗng phóng ra từ giữa eo của Quỷ Vương Đoạt Phách.

“Xoẹt!