Cao Thủ Tu Chân

Chương 1680




Chương 1680

Diệp Thiên của hiện tại, lần đầu tiên triển khai lĩnh vực của bản thân. Trong lịch sử, người mà có thể triển khai thành công ngay lần đầu tiên thì không có một ai cả.

Còn bây giờ, Diệp Thiên triến khai lần đầu đã thất bại và rơi và tâm ma.

Tinh huống này đầu óc sẽ trở nên hỗn độn, căn bản không hề có cảm giác với thế giới bên ngoài. Mọi thứ xung quanh, cậu cũng không biết đến, cứ thế chìm vào mớ hỗn độn của chính mình.

Năm xưa, khi Long Hoàng đối diện với tâm ma thì ông ta ở ngay bên cạnh cùng với đại sư Trí Đức và cũng phải nỗ lực lắm mới có thể miễn cưỡng đánh thức được Long Hoàng khỏi tâm ma và hồi phục lại ý thức.

Thế nhưng bây giờ, vào đúng lúc như thế này mà Diệp Thiên lại chìm vào Ma Chướng, nếu như muốn đánh thức Diệp Thiên thì là chuyện không thể.

“Diệp Thiên bị làm sao vậy?”

Lí Tinh Tinh cũng nhận ra điều kỳ lạ, Diệp Thiên của hiện tại đang chìm vào im lặng giống như bị mất đi sinh khí vậy.

Tiếu Văn Nguyệt lo lắng, lần đầu tiên cô ấy thấy Diệp Thiên trong trạng thái như thế này, mặc dù cô ấy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cô ấy có thể khẳng định Diệp Thiên đang ở trong một tình huống cực kỳ đặc biệt.

“Ha ha, cậu nhóc, đúng là không biết tự lượng sức mình!”

Nhìn Diệp Thiên đứng ngây ra với vẻ thất thần cũng ngọn lửa trong tay, Quỷ Vương Tương Tây bật cường điên cuồng.

“Tự cho mình là thiên phú kinh người nên hỗn xược, làm loạn phải không?”

“Vương cấp làm gì có chuyện đơn giản như cậu nghĩ, muốn trở thành vương cấp, triển khai được lĩnh vực mà không đột phá được Ma Chướng thì cả đời này chỉ có thể trở thành vương cấp hão mà thôi!”

“Hôm nay, hai huynh đệ chúng tôi sẽ cho cậu một bài học đau đớn để cậu khắc ghi cả đời!”

Quỷ Vương Đoạt Phách cười kỳ dị, năm ngón tay trở nên vặn vẹo và hóa thanh móng vuốt, mỗi một ngón đều có móng vô cùng sắc bén với ánh sáng loang loáng.

“Tôi sẽ rút võ mạch của cậu để cậu mất đi tu vi, trở thành một con người bình thường!”

Vừa dứt lời, ông ta đạp chân xuống đất cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện, một cơn gió dữ nổi lên, lao thẳng về phía Diệp Thiên.

“Đồ khốn, dừng tay!”

Lư Chính Vũ thấy vậy thì co đồng tử, hét lên và định lao lên thay Diệp Thiên đỡ đòn tấn công.

Nhưng lúc này Diệp Thiên căn bản không hề có phản ứng gì với thế giới bên ngoài, cậu giống như người thực vật vậy. Quỷ Vương Đoạt Phách ra tay với Diệp Thiên thì lúc này cậu chẳng khác gì một cái bia đỡ đạn chịu đòn.

“Soạt!”

Thời gian trì hoãn vừa rồi đã giúp Lư Chính Vũ hồi phục được chân nguyên, cơ thể ông ta bạo phát, cả hội trường rúng động và một luồng sáng phóng vọt lên.

“Vừa rồi chưa kịp giao đấu, giờ thì tôi sẽ chơi cùng các người!”

Luồng sáng sắp lao vào giữa Quỷ Vương Đoạt Phách nhưng đến giữa chừng thì một luồng ánh sáng đen lao tới, một chưởng ấn đè xuống.

Lư Chính Vũ khựng người, giơ tay lên đỡ lại đòn của đối phương.

Cả hai người đạp chân trong không trung và đồng thời bật lùi về phía sau. Tay của Lưu Chính Vũ bị luồng khí đen bao quanh, ông ta trầm mặt.