Cao Thủ Tu Chân

Chương 1667




Chương 1667

Trên bầu trời, chưởng màu đen tràn ngập ánh đen, hoàn toàn áp chế bức tường chắn ánh vàng, ngay sau đó một âm thanh vang dội vang lên, bức tường chắn ánh vàng lập tức tan vỡ.

“Răng rắc!”

Chưởng tay màu đen phá vỡ tầng mây, trong tầng mây, hai mắt Lư Chính Vũ lạnh lẽo, một tay để trước ngực đẩy ngang ra.

“Kim Quang Ấn!”

Tổ tiên nhà họ Lư ông ta chính là một đệ tử tục gia của Phật Môn Mật Tông thời Đường, nhưng lại rất xuất chúng nổi bật, thông hiểu rất nhiều võ học Phật gia, sau đó kết hợp với bản thân, sáng tạo ra bộ võ học độc quyền thuộc về nhà họ Lư.

Với tuyệt kỹ nhà họ Lư, gần như đều có vài phần thuộc tính Phật môn nhưng lại vô cùng uy lực.

Sau khi ông ta vung tay ra, một luồng sáng vàng với những chữ Phạn bay ra khỏi tầng mây, đối chọi với chưởng tay màu đen.

Ban đầu ông ta ngưng tụ bức tường ánh sáng vàng chẳng qua vì phát ra ánh sáng vàng làm bước đệm, Kim Quang Ấn vừa đánh ra lập tức ngắn cách không gian, trước sau như một, mang theo sức lực hung hãn, đánh mạnh chưởng tay màu đen liên tục lùi lại.

“Ồ?”

Quanh người Quỷ Vương Đoạt Phách khí đen lượn lờ, bị ép lùi về sau nửa bước, vẻ mặt kinh ngạc.

“Không ngờ trăm năm qua, tu vi lão già ông cũng đã tăng lên không ít!”

Ông ta cảm khái nói, nhưng ánh mắt lại loé lên phấn khích.

“Như vậy rất tốt, có thể khiến hai anh em chúng tôi thưởng thức mùi vị trả thù triệt để!”

Vừa dứt lời, ông ta nâng tay phải lên, năm ngón tay mở ra, lập tức đẩy sang tay trái mình.

Giữa hai bàn tay, vô số chân khí màu đen từ cánh tay trườn lên trên, tiến đến trên chưởng tay màu đen kia, lập tức, hai màu đen vàng chói mắt trên không, là sóng sức mạnh dao động khắp bốn phương.

Rất nhiều học sinh đều ngẩng đầu nhìn trời, chỉ nhìn thấy vầng sáng hai màu vàng đen xoay lượn!

“Không ngờ, Qủy Vương Tương Tây năm đó chỉ dùng Quy Vu Chi Thuật mê hoặc người đời bây giờ cũng có tu vi cỡ này!”

Lư Chính Vũ cảm thấy phía trước truyền đến từng đợt áp lực, cánh tay khẽ run, càng cảm thấy không ổn.

Hai người này, bất kỳ người nào cũng có thể so sánh với ông ta, một người Quỷ vương Đoạt Phách ra tay thì ông ta đã phải dùng hết sức lực đối phó, nhưng bên cạnh còn có một Quỷ vương Phệ Nhật như hổ rình mồi chưa từng ra tay, trận chiến này, hung hiểm khó dò

Âu Hạo Thần vẫn luôn xem Diệp Thiên là kẻ địch cả đời, là đối thủ một đời, lúc này cậu ta ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng xoay chuyển, đã

sớm có tính toán.

“Dù là ai thắng ai thua, mình cũng sẽ bái người thắng làm thầy, nhất định mình phải sở hữu sức mạnh tuyệt thế như vậy!”

“Diệp Thiên, tôi sẽ dùng sức mạnh như vậy đánh bại cậu thực sự, rồi sẽ đứng trên đầu cậu!”

ở trong mắt Âu Hạo Thần, bây giờ, trong hai phe Lư Chính Vũ hay Quỷ Vương Tương Tây đang đứng phía chân trời dù là ai thì đều đã không cần phân rõ chính hay tà rồi.

Dưới cái nhìn của cậu ta, sức mạnh đạt đến cảnh giới như vậy đã có thế chi phối tất cả, có thể coi nhẹ đạo đức luật pháp, muốn làm gì thì làm.

Cậu ta đã từng cảm thấy tiền tài, quyền lực, quan hệ mới là mục tiêu mà cậu ta cần phải phấn đấu, nhưng bây giờ một khoảng trời rộng lớn bày ra trước mắt cậu ta.