Cao Thủ Tu Chân

Chương 1660




Chương 1660

Âm thanh này lộ rõ vẻ âm u, các học sinh ở đây nghe thấy đều cảm giác toàn thân không thoải mái, tiếng cười quái dị hệt như có thể xuyên qua màng nhĩ của bọn họ, khiến bọn họ ù tai chóng mặt.

Ban giám hiệu và các giáo viên của Tam Trung thi nhau ngoảnh đầu nhìn ra xung quanh, lại không biết âm thanh này từ nơi nào truyền đến, quả thật vô cùng quái lạ.

Không biết có phải ảo giác hay không, trong khoảnh khắc âm thanh truyền đến, bọn họ cảm thấy nhiệt độ trong hội trường chợt giảm xuống.

“Xảy ra chuyện gì? Là ai đang nói chuyện?”

vẻ mặt Lục Điềm Hi đầy nghi ngờ, tìm kiếm ngọn nguồn âm thanh, mà Lư Chính Vũ ở trên sân khấu lại dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cửa lớn của hội trường.

“Rầm!”

Khi các học sinh Tam Trung trong hội trường đều không biết là chuyện gì xảy ra, một tiếng nổ vang truyền đến.

Cửa lớn cao gần ba mét của hội trường đổ xuống ầm ầm giống như bị một sức mạnh cực lớn từ bên ngoài đạp bung, hai bóng hình mặc áo choàng đen cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Những thành viên của câu lạc bộ Tán Thủ phụ trách công việc bảo vệ hội trường đồng thời quay đầu, nhìn thấy hai người đàn ông trung niên sắc mặt trắng bệch bước vào bên trong, mặc dù bọn họ cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng vì trách nhiệm công việc, bọn họ vẫn chủ động tiến lên, giơ tay ngăn cản hai người đó.

“Khoan đã!”

Khoảnh khắc Lư Chính Vũ nhìn thấy hai người này, đồng tử đột nhiên co rụt lại, đang định ngăn cản những thành viên của câu lạc bộ Tán Thủ tiến lên, nhưng đã chậm một bước.

Những thành viên này tiến lên, khi cách hai người đàn ông trung niên áo đen ba mét, lại giống như bị trúng tà, bất chợt dừng bước rồi, sau đó ngã xuống mặt đất, trên mặt lan tràn hơi thở chết chóc.

Nhìn thấy cảnh này, những học sinh ngồi bên cạnh lối vào đều hoảng hốt, rối rít lùi sang hai bên.

Bọn họ không biết hai người đàn ông trung niên áo đen này là ai, nhưng rõ ràng là không có ý tốt gì, nhất là khuôn mặt hệt như cương thi của họ, lại càng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ và sợ hãi, một số bạn nữ nhát gan đã sợ hãi hét ra tiếng chói tai.

Hai mắt Diệp Thiên hơi nheo lại, trong mắt đã lóe lên ánh sáng nguy hiểm, mà hai người đàn ông trung niên này cất bước trên lối đi nhỏ, trong mắt chỉ có Lư Chính Vũ trên sân khấu, những người còn lại, bọn họ chưa từng để vào trong mắt.

“Lão già họ Lư kia, chúng ta lại gặp mặt rồi, bất ngờ không? Vui mừng không? Ngạc nhiên không?”

Một người áo đen trong đó nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, mỗi khi ông ta nói một lời, trong miệng lại phun ra những sợi khí đen, hệt như rắn độc lè lưỡi.

Lư Chính Vũ nhìn hai người dần dần đến gần, ánh mắt trầm xuống, mang theo mấy phần nghiêm trọng và hoảng sợ.

“Quỷ Vương Tương Tây, hóa ra là các người!”

Ồng ta nhìn mấy học sinh Tam Trung ngã xuống mặt đất không đứng dậy nổi, khẽ lắc đầu.

“Lẽ ra tôi phải nghĩ đến từ sớm, lúc trước Long Hoàng truy giết các người không thành, cuối cùng cũng có một ngày các ông sẽ xuất hiện lại trên thế giới này!”

Hai người áo đen đột nhiên xuất hiện chính là Quỷ Vương Phệ Nhật và Quỷ Vương Đoạt Phách.

“Lão già kia, cho dù ông nghĩ đến thì sao chứ?”