Cao Thủ Tu Chân

Chương 1659




Chương 1659

Tuy hiệu trưởng chỉ mới năm mươi nhưng nhìn thấy Lư Chính Vũ, lại giống như fan gặp thần tượng, giọng điệu khó nén được phấn khích.

Lư Chính Vũ khẽ cười gật đầu, lúc này hiệu trưởng mới an tâm đi xuống, từng học sinh giáo viên của Tam Trung đều nghiêng tai lắng nghe.

Lư Chính Vũ cầm micro trong tay, một cỗ khí chất bao trùm quanh ông ta, tất cả mọi người đều không dám nhìn thẳng bậc trưởng giả đầu tóc bạc trắng này, ai ai cũng nín thở tập trung, đợi ông ta nói.

“Thưa các vị, có thể gặp mọi người tại buổi lễ kỷ niệm trăm năm của trường hôm nay, theo tôi thấy đây là duyên phận, cũng là nhân quả!”

“Nếu là mấy chục năm trước, lão già tôi đây có lẽ vẫn có tinh thần nói chuyện với mọi người, nhưng tôi đã già rồi, không còn có tác dụng gì nữa, hôm nay tôi cũng xin mạn phép thoải mái nói với mọi người hai câu vậy!”

Câu đầu tiên của Lư Chính Vũ, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng câu thứ hai lại có chút hài hước, các học sinh trong sân đều bật cười, nhất thời không khí cũng thoải mái hơn nhiều.

ống ta đợi học sinh cười xong thì mới lại mở lời.

“Hôm nay, chúng ta không nói chuyện giáo dục, không nói thành tích, không nói lịch sử, mà chỉ nói chuyện làm người thông minh!”

“Tam Trung là dạy người, nhưng thế nào là “người” chân chính, tôi hy vọng mọi người đều có một tiêu chuẩn của mình!”

“Mọi vật, mọi việc đều có quy tắc và định luật riêng của nó, chúng ta sinh tồn trên thế gian thì mọi thứ tìm được chính là quy tắc của mọi sự vật xung quanh. Một khi chúng ta nắm giữ trong tay, thì dù có ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào, trạng thái nào cũng có thể như có gặp nước, thản nhiên đối mặt với mọi thứ!”

“Đây chính là đạo lý sinh tồn, nhưng còn có một điểm, tôi hy vọng mọi người nhớ lấy!”

Ông ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.

“Sinh tồn, quả thực vô cùng quan trọng, nhưng thế giới này còn có thứ quan trọng hơn cả sinh tồn, đó chính là nguyên tắc làm người!”

“Mỗi một người có nguyên tắc thì mới có thể đứng vững ở thế gian này, không thẹn với trời đất, nếu đánh mất nguyên tắc thì chẳng qua chỉ là một thân xác biết đi, là một con rối bị xã hội thế tục điều khiển mà thôi!”

Lời của ông ta, từng câu nói đều không liên quan đến giáo dục định hướng thi cử hiện nay, nhưng ngay khi vừa dứt lời thì trong lòng các học sinh đều sôi trào cảm xúc, không ít học sinh đều không chủ động đứng dậy, hai tay vỗ tay kịch liệt.

“Hiệu trưởng Lư, nói hay lắm!”

Từng lời nói của Lư Chính Vũ khiến bọn họ cả thấy chí khí dâng trào.

Tiếng vỗ tay rền vang khắp hội trường, Lư Chính Vũ cũng cảm thấy vui mừng đối với những học sinh có tấm lòng chính nghĩa này nhưng ngay lúc này, đột nhiên sắc mặt ông ta u ám, Diệp Thiên ở bên dưới, ánh mắt cũng căng thẳng.

Một giọng nói đột nhiên cất lên, vang vọng khắp hội trường, ngay cả tiếng vỗ tay kịch liệt của học sinh cũng không át được, ai ai trong hội trường cũng nghe thấy rõ rệt.

“Khà khà!”

“Lư Chính Vũ, cái lão già này, đến bây giờ còn nói mấy cái đạo lý đường hoàng chính nghĩa kia sao?”

“Trái lại tôi rất muốn biết, nếu hôm nay, ngay cả sinh tồn mà ông cũng không làm được thì còn nói nguyên tắc của mình kiểu gì đây?”

Vừa dứt lời, toàn bộ hội trường Tam Trung chợt lạnh lẽo.