Cao Thủ Tu Chân

Chương 1654




Chương 1654

“Anh nhìn đi, mọi người đều gọi tên anh đấy! Lúc trước anh còn nói không muốn đến hội trường, nếu anh không đến thì sao xứng với sự hoan nghênh của đàn em chứ?”.

Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh vô cùng hài lòng với phản ứng của hiện trường, hai người nhìn về phía Diệp Thiên, trêu chọc.

Diệp Thiên sờ mũi, cười gượng lắc đầu. Cậu không ngờ năm xưa cậu lên sân khấu biểu diễn vì sự khiêu khích của Sở Thần Quang đã để lại ấn tượng sâu sắc cho các đàn em như vậy.

Nhìn những ánh mắt cháy bỏng, tràn đầy chờ mong của những người xung quanh, cậu bất đắc dĩ thở dài, chỉ đành giơ tay lên, khẽ vẫy tay với các học sinh xung quanh xem như chào hỏi.

Hành động của Diệp Thiên khiến bầu không khí của hội trường bùng nổ hơn nữa. Mọi người đều hò hét muốn rách cổ họng, không ít nữ sinh còn hét thật to hi vọng Diệp Thiên có thể nghe thấy.

“Đàn anh Diệp Thiên, tối nay anh có lên sân khấu không?”.

“Đàn anh Diệp Thiên, bọn em muốn nghe anh hát, đàn piano cũng được!”.

“Đàn anh Diệp Thiên, em yêu anh!”.

Trong vòng vây của vô số tiếng hoan hô, Diệp Thiên chậm rãi đi qua lối đi, được hai người Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh dẫn đến ghế khách mời.

Đám người Âu Hạo Thần nhìn chằm chằm Diệp Thiên một lúc lâu, âm thầm than vãn. Bọn họ là học sinh xuất sắc về trường cũng không có sức ảnh hưởng lớn bằng Diệp Thiên.

“Các cô không cần kéo tôi nữa, tôi ngồi hai phút rồi đi, những trường hợp thế này không thích hợp với tôi”.

Mặc dù xung quanh vô cùng nhiệt tình, nhưng trong lòng Diệp Thiên lại vô cùng bình tĩnh, khẽ giọng nói với hai người.

“Thế sao được, nếu đã đến đây thì đương nhiên phải tham dự lễ kỉ niệm thành lập trường rồi. Anh xem các đàn em xung quanh nhiệt tình như vậy!”.

Tiếu Văn Nguyệt ôm cánh tay Diệp Thiên, không rời phút nào.

Diệp Thiên nghiêng mắt nhìn cô ta. Đối diện với ánh mắt quật cường của cô ta, cuối cùng cậu đành thở dài thườn thượt, đi về phía hàng ghế khách mời.

ở vị trí khách mời, những gương mặt quen thuộc đều ở đó, ánh mắt Diệp Thiên lướt qua đám người Âu Hạo Thần bình tĩnh mà sâu sắc.

Khi Vương Hiên và Từ Hải tiếp xúc ánh mắt với cậu đều cúi đầu xuống như tránh né. Chỉ có Âu Hạo Thần bảo vệ sự kiêu ngạo cuối cùng còn lại trong đáy lòng mình, dũng cảm nhìn thẳng vào Diệp Thiên, không muốn cúi đầu trước cậu.

Nhưng Diệp Thiên chỉ liếc nhìn cậu ta một cái sau đó lướt qua, ngồi xuống một bên của hàng ghế khách mời. Từ đầu đến cuối, cậu đều không chào hỏi những người này, giống như họ chỉ là không khí vậy.

“Ngay cả tư cách đế cậu chú ý tới tôi cũng không có sao?”.

Âu Hạo Thần siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng lại không cảm thấy đau, chỉ thấy trong lòng có lửa giận tuôn trào.

Cậu ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, trong mắt lóe lên lửa giận không cam lòng.

“Diệp Thiên, bây giờ tôi quả thật không so được với cậu, nhưng mười năm, hai mươi năm sau, tôi nhất định sẽ đứng ở vị trí cùng đẳng cấp với cậu, thậm chí còn cao hơn!”.

“Tôi sẽ không ngước nhìn cậu mãi đâu!”.

Nhìn đối thủ cũ đã đi qua trước mặt, cậu ta không cam lòng lập lời thề.

Diệp Thiên không hề biết suy nghĩ trong lòng Âu Hạo Thần. Dù có biết, cậu cũng chỉ cười nhạt, không hề quan tâm. Đến cảnh giới như cậu, từ lâu đối thủ của cậu đã là những vương cấp đương thời, các nước lớn trên thế giới. Cho dù Âu Hạo Thần có nỗ lực cả đời cũng chưa chắc có thể đạt được trình độ khiến cậu nhìn thẳng.