Cao Thủ Tu Chân

Chương 1651




Chương 1651

Ba người Âu Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải chỉ biết thân phận chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên và Diệp tiên sinh tỉnh Xuyên của Diệp Thiên, còn cô ta thì khác.

Cô ta ở thủ đô, học Đại học Nghệ thuật Thủ Đô đương nhiên cũng gia nhập giới thượng lưu ở thủ đô, mà tên tuổi của Diệp Thiên từ lâu đã trở thành thần thoại của giới thượng lưu.

Một mình đạp Khương Minh dưới chân, ép người sáng lập Khương Minh là Khương Long Hoa xin lỗi nhiều lần, ngay cả các cậu ấm đỉnh cao của bốn gia tộc

lớn gặp phải Diệp Thiên cũng khúm núm vâng dạ. Diệp Thiên còn trấn áp bảy vị tướng lĩnh, một lời nói đã đuổi nhà họ Giang đang hùng mạnh ra khỏi thủ đô, tất cả những chuyện này hầu như cô ta đều có thể thuộc làu làu.

Bất cứ chuyện nào trong đó cũng đủ làm Hoa Hạ chấn động, thế mà Diệp Thiên lại có hết tất cả. Nhân vật như vậy nói là thần long trên trời cũng có gì phóng đại đâu?

“Chị Giai Giai, đàn anh Diệp Thiên rốt cuộc là ai, chị có thể kể chi tiết cho bọn em nghe không?”.

Nghe giọng điệu của Đỗ Giai Giai, nỗi nghi ngờ trong lòng Vương Viện Viện lập tức mất sạch, chỉ còn lại bao nhiêu thắc mắc.

Nếu Diệp Thiên thật sự giỏi giống như Đỗ Giai Giai nói thì rốt cuộc cậu có thân phận gì, rốt cuộc có chỗ dựa thế nào?

Nói đơn giản, Diệp Thiên lợi hại như vậy thì sao lễ kỉ niệm thành lập trường lại không mời cậu, đến một vị trí cho cậu cũng không có?

Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Vương Viện Viện, Đỗ Giai Giai khẽ lắc đầu.

“Chắc em đang thắc mắc vì sao Diệp Thiên giỏi như vậy mà trường lại không mời cậu ta nhí?”.

Vương Viện Viện bị nhìn thấu tâm sự, không phản bác mà chỉ gật đầu.

Đỗ Giai Giai bỗng bật cười, thở dài: “Đó là vì trình độ của trường chúng ta quá thấp!”.

“Trường Tam Trung Lư Thành chúng ta hoàn toàn không thể tiếp xúc và lý giải được sự lợi hại của Diệp Thiên!”.

Trong nháy mắt, Vương Viện Viện thực sự á khẩu.

Lúc cô ta vào trường Tam Trung, cô ta đã thề phải lấy Tam Trung làm quang vinh, lấy những học sinh tài giỏi của Tam Trung làm vinh quang. Cô ta sẽ để lại sự tích đáng kinh ngạc trong lịch sử trăm năm của ngôi trường danh giá này.

Nhưng theo như Đỗ Giai Giai nói, ngôi trường danh giá trăm năm mà cô ta luôn kính yêu lại không thể chạm tới tầng lớp cấp độ của Diệp Thiên, ngay cả chuyện hiểu được sự lợi hại của Diệp Thiên mà cũng không làm được. Vậy thì bản thân Diệp Thiên còn mạnh mẽ và chấn động đến mức nào?

Lục Điềm Hi ở bên cạnh nghe kể mà sững sờ.

Cô ấy nhớ lại chuyện mình gặp Diệp Thiên ở quán Internet, mượn thẻ căn cước của Diệp Thiên, chợt bừng tỉnh.

Cô ấy cứ ngỡ đó chỉ là một đàn anh nghèo túng, từng khuấy đảo gió mưa ở Tam Trung, nhưng bây giờ đã nhạt nhòa trong đám đông. Cô ấy còn nhiều lần nghĩ cách muốn “giúp đơ’ Diệp Thiên.

Bây giờ, câu chuyện thoáng chốc lại đảo ngược, hóa ra “đàn anh nghèo túng” mà cô ta nghĩ mới thật sự là một người giấu tài. Ngay cả những người tài giỏi như Ảu Hạo Thần, Vương Hiên cũng chỉ có thể ngưỡng vọng.

Cô ấy nhớ lại câu nói mà bố đã dạy mình từ khi còn nhỏ.

“Phải theo sát người thành công nhất mới có thể ngày càng trở nên ưu tú!”.