Cao Thủ Tu Chân

Chương 1644




Chương 1644

Cậu mỉm cười, trả lời sau đó định quay đầu bỏ đi.

Thế nhưng cô gái không có ý định dừng lại. Cô gái nhanh chóng đi tới, chặn trước mặt Diệp Thiên.

“Ấy, đàn anh, anh từ chối cũng rõ ràng quá, cái cớ cũng tệ ghê cơ”.

“Em chỉ hỏi số điện thoại thôi mà, cũng có ăn thịt anh đâu, chỉ là số điện thoại thôi, anh vô tình đến vậy sao?”

“Nếu không có được số điện thoại của anh thì mấy người chị em của em sẽ cười em chết mất, đi mà!”

Bộ dạng cô gái trông vô cùng đáng thương, cô ấy khẩn cầu Diệp Thiên.

“Đó là trò chơi của em và bạn em, anh không có nghĩa vụ phải phối hợp mã .

Diệp Thiên cười như không cười và xua tay rồi đi lướt qua cô gái.

“Ấy! Anh đợi đã, đừng có đi!”

Cô gái cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Mặc dù cô ấy không đẹp như tiên nữ nhưng dù gì cũng được coi là hoa khôi mới được mọi người công nhận. Những nam sinh theo đuổi cô ấy không ít, thậm chí là đàn anh lớp 11,12 cũng đều chú ý đến cô ấy.

Hôm nay cô ấy cùng vài người chị em của mình đi dạo trong trường, đợi buổi lễ kỷ niệm bắt đầu, vô tình nhìn thấy Diệp Thiên cũng đi tới đây.

Diệp Thiên với khuôn mặt nho nhã, tuấn tú vô song, trên người còn tràn đầy khí chất điềm đạm khiến cho mấy cô gái lập tức bị hấp dẫn. Mấy người sau khi chơi oẳn tù tì thì cô gái này đã bị thua nên đành phải vác mặt đi hỏi zalo của Diệp Thiên. Nhưng nào ngờ Diệp Thiên lại từ chối dứt khoát như vậy.

“Không được, em nhất định phải có số điện thoại của anh!”

Nghĩ tới việc mấy người chị em còn đang nhìn mình thì cô gái nghiến răng, định đuổi theo tiếp nhưng ở ngay gần Diệp Thiên đã xuất hiện một bóng hình.

Người này có thân hình cao ráo, đi đôi giày đế bằng màu xanh nhạt, mặc đồ theo phong các Boho, đội một chiếc mũ vành tròn che nắng, cùng với khuôn mặt và ngũ quan tinh tế đẹp không tì vết thì cô gái giống như đại tiểu thư hoàn hảo thu hút tới tám, chín phần nam sinh ở sân tập.

Cô gái chậm rãi bước tới đứng trước mặt Diệp Thiên.

“Tôi nhìn thấy một bóng hình rất giống anh ở trên sân tập mà còn tưởng là nhìn nhầm cơ đấy!”

Cô gái hơi kéo mũ lên, để lộ ra nụ cười quyến rũ, đó chính là Tiếu Văn Nguyệt – từng là hoa khôi của trường Tam Trung.

“Hôm nay vừa giải quyết xong việc nên tới xem!”

Diệp Thiên đút một tay trong túi áo và nói.

“Buổi lễ kỷ niệm bắt đầu rồi, chúng ta cùng đi thôi!”

Tiếu Văn Nguyệt lộ vẻ vui mừng, khoác tay Diệp Thiên giống như là một cặp tình nhân vậy.

Diệp Thiên chau mày nhưng không hề xen vào. Đối với hành động tự tỏ ra thân mật của Tiếu Văn Nguyệt thì cậu đã sớm quen rồi.

Hai người vừa đi được vài bước thì bỗng có tiếng lộp cộp từ sau vọng tới. Đó chính là cô gái trước đó đã theo đuối cậu.

Cô gái kinh ngạc nhìn Tiếu Văn Nguyệt với vẻ tò mò: “Chị!”

Tiếu Văn Nguyệt quay lại nhìn và cũng thấy bất ngờ: “Là em à , Tiểu Khả!”

Cô gái gật đầu, sau đó đưa ngón tay ngọc ngà ra chỉ và Diệp Thiên trước mặt.

“Chị ơi, anh ấy là ai vậy?”

Cô gái không dám tin, người chị họ mà bản thân cho rằng là nữ thần cũng như là tấm gương của mình thì lại thân thiết và chủ động với một người đàn ông như vậy.