Chương 1643
Cô gái mỉm cười, cúi đầu trước ba người.
“Là Viện Viện à!”
Mấy người Âu Hạo Thần lập tức nhận ra Vương Viện Viện. Là đàn em xuất chúng trong hội sinh viên nên bọn họ đương nhiên có ấn tượng với Vương Viện Viện nên đều gật đầu đáp lại cô gái.
Được những nhân vật làm mưa làm gió trong trường ghi nhớ, Vương Viện Viện tỏ ra vui mừng sau đó chỉ về phía hội trường.
“Mời đàn anh đi theo em. Em dẫn mọi người tới vị trí khách mời, hôm nay phiền đàn anh nói vài câu trong lễ kỷ niệm nhé ạ!”
Cô gái cùng Âu Hạo Thần tỏ ra gần gũi, giọng điệu khá nhẹ nhàng và cũng kéo Lục Điềm Hi tới.
“Phải rồi, đây là cốt cán của hội sinh viên mới chúng em, sinh viên lớp 10, vừa vào trường đã coi các anh là thần tượng rồi, hôm nay thật sự đã gặp được người thật việc thật, vừa rồi còn kích động lắm ấy ạ!”
Cô ta vừa nói vừa nháy mắt với Lục Điềm Hi. Lục Điềm Hi hiểu ý, lập tức cúi người trước ba người Âu Hạo Thần.
“Đàn anh Âu, đàn anh Vương, đàn anh Từ, chào các anh, em là Lục Điềm Hi, xin được chỉ giáo ạ!”
Ba người Âu Hạo Thần dù đã nghe nhiều những lời nịnh bợ như vậy nhưng hôm nay bọn họ là những nhân vật được lãnh đạo nhà trường đích thân mời về nên nghe thấy đàn em tỏ ra sùng bái mình như vậy thì không khỏi nợ nụ cười và gật đầu với Lục Điềm Hi.
Dưới sự chỉ dẫn của Lục Điềm Hi và Vương Viện Viện, ba người Âu Hạo Thần đi về phía hội trường. Trên đường đi, Lục Điềm Hi bình thường vốn hoạt bát thì lúc này trở nên trầm lặng hơn nhiều. Không biết tại sao, khi ba nhân vật làm mưa làm gió kia đang hát hò thì cô ấy lại nhìn thấy Diệp Thiên rời đi.
“Đàn anh Diệp Thiên đã đâu vậy?”
Tới cửa hội trường, cô ấy không khỏi quay lại nhìn thì không thấy bóng dáng của Diệp Thiên đâu nữa.
Trong sân vận động của Tam Trung, Diệp Thiên bước trên bãi cỏ xanh nhìn mọi thứ quen thuộc ở xung quanh với ánh mắt âm trầm.
Hơn một năm trôi qua, Tam Trung không hề có gì thay đối nhiều, vẫn giống như trước đây, các trang thiết bị vẫn y như vậy.
Chỉ có điều là có thêm những hơi thở mới, những sức sống mới mà chỉ có ở sinh viên lớp 10.
Cậu đi bên sân bóng, nhìn hơn chục học sinh đang cùng thi đấu mà cảm thán.
Hơn một năm qua, cậu luôn làm bạn cùng với những lão quái mấy chục, mấy trăm tuổi, giao đấu với những thực lực hàng đầu thế giới như giáo triều, viện trọng tài, la võng…Bọn họ đều quên mất việc cậu là một sinh viên chưa tới 20 tuổi, cũng chẳng khác những học sinh cấp ba trong sân trường là bao nhiêu.
Khi cậu đang ngây người thì một cô gái xinh đẹp chạy tới. Cô gái chạy tới trước mặt cậu, để lộ vẻ xấu hổ nhưng vẫn cố gắng nói với vẻ dũng cảm: “Đàn anh, anh là học sinh của lớp nào cấp nào ạ? Anh đẹp trai quá, có thể nói cho em số điện thoại của anh không? Hoặc là zalo cũng được!”
Cô gái mặc đồng phục màu trắng của năm nhất, nhìn trông đầy sức sống với đôi mắt to tròn đang nhìn chăm chăm Diệp Thiên.
Ở gần đó, vài cô gái phơi phới sức sống khác cũng đang túm lại, tất cả đều liếc về phía bên này và tủm tỉm cười, rõ ràng là họ là bạn học của cô gái này và đang xem kịch hay.
Diệp Thiên bật cười, cảm thấy bất lực với học sinh lớp 10 bây giờ. Những cô bạn nhỏ những năm gần đây, chẳng dồn tâm tư vào việc học tập, cứ đi nhìn soái ca với mỹ nữ không thôi.
“Hôm nay anh không mang điện thoại!”