Cao Thủ Tu Chân

Chương 1625




Chương 1625

Nghe đến cái tên này, con ngươi trong mắt thanh niên họ Lưu lập tức co rụt, vẻ mặt sợ hãi.

Thanh niên họ Lưu ngẩn ra tại chỗ, một câu cũng không nói nên lời, vẻ kiêu căng ngông cuồng trước kia đều thu lại hết.

Anh Hổ là ai, đó là nhân vật rất quan trọng mà ngay cả bố cậu ta đến Lư Thành cũng phải đích thân đi mời tiệc, tiếp đãi như khách VIR Anh ta thống lĩnh cả thế giới ngầm tỉnh Xuyên, gần như chín mươi phần trăm ngành giải trí ớ tỉnh Xuyên đều bị anh ta lũng đoạn, do một mình anh ta quản lý.

Cậu ta nhìn thấy anh Hổ cũng phải cung kính gọi một tiếng “chú Hổ”, không dám tiếp đãi chậm trề chút nào.

Nghĩ đến đây, cậu ta lại quay sang Diệp Thiên, sự khinh thường trong mắt không còn nữa, ngược lại là vẻ nghiêm trọng và chấn động.

Với thân phận của A Hổ mà lại đích thân lái xe cho Diệp Thiên, đảm nhiệm tài xế, cung kính như vậy.

Vậy thì thân phận địa vị của Diệp Thiên còn cao đến mức nào?

“Anh Thần Quang, anh không đùa chứ? Anh thật sự không nhìn lầm tài xế kia là anh Hổ chứ?”.

Một lúc lâu sau, cậu ta mới hoàn hồn lại, nuốt nước bọt, nhưng vẫn có vẻ nghi ngờ nhìn về phía sở Thần Quang.

sở Thần Quang nheo mắt lại, nhìn thấy Diệp Thiên đã đi xa cậu ta, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, buồn bã nói: “Sao tôi lại nhìn lầm được? Đó là anh Hổ mà!”.

“Sau khi những nhân vật hàng đầu như Ngô Quảng Phú rời khỏi tỉnh Xuyên, anh HỒ đã giương cao lá cờ ở thế giới ngầm tỉnh Xuyên. Nhưng ngay cả anh ta khi đối mặt với người đó cũng phải nghe theo răm rắp, chờ sai bảo”.

“Lúc trước khi cậu ta hùng cử tính Xuyên, anh Hổ vẫn chỉ là một trong những cấp dưới của Ngô Quảng Phú mà thôi”.

Thanh niên họ Lưu càng nghe càng thấy sợ hãi, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc thanh niên kida là ai?”.

Sở Thần Quang hít sâu một hơi thốt ra ba chữ: “Diệp tiên sinh.”

Thanh niên họ Lưu nghe được thì hóa đá tại chỗ, cảm giác sợ hãi truyền từ đầu tới chân lan ra khắp toàn thân.

Cậu ta cảm thấy may mắn vì sở Thần Quang đã kéo cậu ta lại, không để cậu ta hành động lỗ mãng, nếu không thì dù bố cậu ta có ở đây cũng không cứu được cậu ta.

Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên, đó là một đoạn thần thoại vô địch ở tỉnh Xuyên, một truyền thuyết không thể so sánh. Cậu ta không ngờ, hôm nay mình lại cùng nhân vật lớn chấn động đất trời này đi lướt qua nhau.

Diệp Thiên đặt một tay trong túi quần, đi thẳng về phía trước, đến quầy lễ tân của khách sạn Hạo Nguyên.

Lúc cậu vừa xuống xe thì đã nhìn thấy Sở Thần Quang, nhưng cậu chỉ liếc mắt rồi thôi, không để sở Thần Quang vào trong mắt nữa.

Đối với cậu mà nói, sở Thần Quang chỉ là phù du trên mặt đất, không có cả tư cách để cậu rủ mắt nhìn. Chuyện trước kia đã qua, chỉ cần sở Thần Quang không ngu ngốc đến chọc giận cậu, đương nhiên cậu sẽ không quan tâm đến cậu ta.

Đến quầy lễ tân của khách sạn, Diệp Thiên liếc nhìn quanh, dường như đang quan sát gì đó. Lúc này, cô gái tiếp đón khách ở quầy lễ tân đã chú ý đến Diệp Thiên, mỉm cười hỏi.