Cao Thủ Tu Chân

Chương 1620




Chương 1620

Cậu làm gì có thời gian rảnh mà tham gia hoạt động chúc mừng trường cũng đám bạn nhỏ. Huống hồ dù cậu có đồng ý đi thì với thân phận, địa vị hiện tại của cậu, quay về trường rõ ràng là không thích hợp cho lắm.

Thấy Diệp Thiên rơi vào im lặng,

Tiếu Văn Nguyệt ở đầu dây bên kia khẽ thở dài.

“Tôi biết là anh không chịu đi mà, tôi gọi điện cũng chỉ là muốn thử thôi, mang theo chút hi vọng. Quả nhiên tôi đã đoán đúng!”

“Với thân phận và địa vị hiện tại của anh, tầm mắt đã vươn ra tầm quốc tế, làm gì còn quan tâm tới hoạt động kỷ niệm của trường học chứ?”

Giọng điệu của Tiếu Văn Nguyệt chứa đựng sự chế nhạo. Cô ấy đúng là hạ quyết tâm cả đời này theo đuổi Diệp Thiên, có chết cũng không hối tiếc, nhưng đúng là có đôi khi cô ấy cũng cảm thấy bàng hoàng và bất lực.

Diệp Thiên đã đi quá xa, quá cao rồi, tới mức khiến cô ấy không thể với tới được nữa. Nhìn Diệp Thiên từng bước đi lên đỉnh vinh quang còn cô ấy vẫn là một sinh viên vườn trường, cùng lắm là làm cán bộ hoặc quản lý sinh viên. Khoảng cách này thật không còn gì để nói.

Diệp Thiên càng trở nên to lớn thì cô càng cảm thấy mình bé nhỏ như hạt cát. Lễ kỷ niệm lần này, trường học mời bọn họ – những học sinh ưu tú từng tốt nghiệp tới tham gia. Người đầu tiên mà cô ấy nghĩ tới chính là Diệp Thiên, hi vọng Diệp Thiên cũng có thể xuất hiện trong buổi lễ kỷ niệm này.

Nhưng sự im lặng của Diệp Thiên khiến cô ấy lập tức bừng tỉnh. Diệp Thiên không giống như bọn họ, sớm đã ở tít trên cao và là đế vương bất bại cao vời vợi.

“Thôi bỏ đi, lễ kỷ niệm tôi đi cùng Tinh Tinh. Anh không tới được thì tới khi đó chúng tôi sẽ chụp hình gửi cho anh xem!”

Tiếu Văn Nguyệt điều chỉnh lại cảm xúc, giọng nói nhẹ và nhanh hơn nhiều nhưng vẫn không giấu nổi sự thất vọng.

“Anh nghỉ sớm đi, không làm phiền anh nữa. Ngày mai tôi còn phải lên máy bay nữa!”

Cô ấy vừa nói vừa định tắt máy thì Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng.

“Ngày mai phải không?

Tiếu Văn Nguyệt nghe thấy vậy thì giọng nói trở nên hào hứng.

“Đúng, là ngày mai. Anh có thời gian không?”

Diệp Thiên sờ mũi rồi mới trả lời: “Tôi không chắc có thể tới được không, nếu như ngày mai có thời gian thì tôi sẽ tới xem sao!”

Tiếu Văn Nguyệt ở đầu dây bên kia ngồi bật dậy khỏi giường. Rõ ràng là cô ấy hết sức vui mừng.

Cô ấy biết, Diệp Thiên nói như vậy thì tới tám, chin phần là sẽ xuất hiện.

Đây chính là sự hào phóng lớn nhất của Diệp Thiên rồi.

“Được, tôi và Tinh Tinh là một trong những đại biểu của buổi lễ kỷ niệm lần này. Ngày mai chúng tôi tới đó sắp xếp vị trí khách mời cho anh trước. Tới khi đó anh chỉ cần tới là được!”

Diệp Thiên không phủ nhận, chỉ “ừm” một tiếng rồi lập tức tắt máy.

Bên trong ký túc xá của đại học Thủ Đô, Tiếu Văn Nguyệt vừa tắt điện thoại, cảm thấy buồn ngủ thì bỗng trở nên vô cùng hào hứng.

Cô ấy nhanh chóng gọi điện cho Lý Tinh Tinh và cố gắng đè giọng của mình xuống: “Tinh Tinh biết không, có một nhân vật cực kỳ quan trọng ngày mai chịu đi tham gia lễ kỷ niệm với chúng ta đấy!”

“Là Diệp Thiên, anh ấy trở về thủ đô rồi. Anh ấy nói ngày mai nếu có thời gian thì sẽ tới Tam Trung!”

“Không phải chứ?”, giọng của Lí Tinh Tinh cũng vô cùng ngạc nhiên: “Anh ấy sẽ tham gia lễ kỷ niệm sao?”