Cao Thủ Tu Chân

Chương 1614




Chương 1614

“Lần sau, anh sẽ không để kẻ đó bỏ đi một các dễ dàng như vậy!”

Tại Pháp Bang, trên tháp Eiffel, Diệp Vân Long và Thi Tú Vân giống như một cặp tình nhân trong cơn gió mạnh.

Thi Tú Vân vừa tắt điện thoại thì Diệp Vân Long đã nhìn với vẻ quan tâm.

“Là điện thoại của DIệp Thiên hả? Thằng bé trở về Hoa Hạ rồi sao?”

Thi Tú Vân gật đầu, nhưng biểu cảm không còn thoải mái như lúc nói chuyện với Diệp Thiên nữa mà có phần đanh lại.

“Tiểu Thiên nói hôm nay đưa Hoa Lộng Ảnh tới thăm tôi. Mặc dù thằng bé không nhắc tới những chuyện khác nhưng tôi có dự cảm chắc chắn nó đã gặp phải chuyện gì đó nên mới đột nhiên gọi điện thoại hỏi tôi ở đâu!”

“Có lẽ là người của phía bên đó đã tới rồi. Hơn nữa còn là một nhân vật có sức mạnh khủng khiếp, lúc này tiểu Thiên đang phải chịu áp lực, sợ tôi gặp nguy hiểm nên mới gọi điện thoại dò hỏi!”

Mặc dù Thi Tú Vân và Diệp Thiên cách xa nhau hàng vạn dặm nhưng bà như nhìn thấu mọi chuyện, đôi mắt ánh lên vẻ thông tuệ.

“Ý bà nói là người của nhà họ Thi sao?”

Nghe thấy vậy, Diệp Vân Long cũng co rụt đồng tử, biểu cảm đanh lại.

Thi Tú Vân gật đầu, trầm giọng: “Thực lạc hiện tại của tiểu Thiên, khắp thế gian này đã có thể nói là hiếm có địch thủ, cho đù có là Long Hòang từng tuyệt đỉnh một thời thì cũng không thể khiến thằng bé cảm thấy kiêng dè!”

“Chi có người nhà họ Thi thì mới có thể khiến thẳng bé cảm thấy áp lực như vậy!”

Đôi mắt xinh đẹp của Thi Tú Vân khê chớp, bà ngẩng đầu nhìn lên trên và bỗng bước về phía trước.

Bọn họ ở trên đài quan sát cao nhất của đỉnh tháp Eiffel. Nhưng bọn họ không hề đứng ở khu vực an toàn  mà đứng ở bờ rìa. Thi Thi Vân bước lên trước một bước thì chính là không trung ở độ cao  hàng trăm mét và chỉ cần rơi xuống là thịt nát xương tan.

Nhìn thấy hành động của Thi Tú Vân, Diệp Vân Long khẽ cúi đầu, ông không hề ngăn cản. Thi Tú Vân bước thêm một bước nhưng chân lại đứng vững trãi giữa không trung.

Bà đi tiếp ba bước nữa. Người mẹ luôn mang vẻ hiền lành của một người phụ nữ bình thường lúc này đang bước giữa không trung như một tiên nhân.

Diệp Vân Long khẽ dao động đôi mắt và thở dài. Lúc này Thi Tú Vân quay lại nhìn ông ta và nở nụ cười.

“Vân Long, hai mươi năm qua, thời gian trôi nhanh quá. Nếu cho tôi thêm một cơ hội thì tôi vẫn không hối hận khi quyết định ở bên ông!”

“Nhà họ Thi đã bước vào giới trần tục tức là thời gian đã đến rồi!”

Giọng của bà khẽ khàng nhưng đầy u ám.

“Đoạn đường sau nay, tôi không thể đi cùng ông nữa, hi vọng ông có thể tìm được người thay thế vị trí của tôi ở bên cạnh ông!”

“Tiếp theo, tôi nên trở về nơi mình đã sinh ra, về với quê hương của tôi, về nơi có số mệnh của tôi ở đó!”

Thi Tú Vân đứng đó, cơn gió mạnh không thổi nổi vạt áo của bà, bà giống như tiên tử giáng trần, bao trùm lên chúng sanh.

Nếu Diệp Thiên và Diệp Tinh có mặt ở đây thì nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc. Thi Tú Vân trước giờ luôn mang vẻ bề ngoài của một người bình thường, từ nhỏ tới lớn luôn là một người vợ, người mẹ dịu dàng, điềm đạm, chưa bao giờ bà thể hiện một chút sức mạnh nào về phương diện võ thuật.