Cao Thủ Tu Chân

Chương 1598




Chương 1598

Nhưng sâu trong rừng cây lại có một tòa lâu đài cổ xưa yên lặng nằm đó.

Trên nóc tòa lâu đài có một bức tượng hình dơi màu đỏ máu vô cùng sống động, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo bí ẩn dưới ánh mặt trời.

Tòa lâu đài nằm ở sâu trong rừng, vô cùng nổi bật cực kì không hài hòa.

Dưới óánh mặt trời chiếu rọi, bức tượng hình dơi trên nóc tòa lâu đài tỏa ra màu đỏ máu chói mắt.

Lúc này, đại lục Tây Âu có thời tiết đối lập với phương Đông, đang lúc rét lạnh, thời gian ban ngày cực kì ngắn. Chỉ mây tiếng đồng hồ trôi qua, mặt trời đã khuất bóng sau núi, bóng tối dần phủ xuống.

Sắc trời dần tối, trong rừng đã không còn ánh mặt trời. Trong tòa lâu đài lại không có bất cứ ánh sáng nào, giống như một tòa nhà chết, vô cùng yên lặng. Thỉnh thoảng có tiếng kêu của vài con quạ đen truyền ra từ sâu trong lâu đài cổ.

“Vụt!”.

Ngay thời khắc bóng tối buông xuống, một tia sáng xet qua bầu trời, chiếu sáng nửa bầu trời đêm. Chỉ trong chốc lát đó, một bóng dáng ẩn hiện trên nóc lâu đài.

Chân ông ta giẫm trên mái ngói, chắp tay sau lưng. Lúc hai tay vươn ra, sau lưng có đôi cánh dơi Khổng lồ sảï rộng, dài mười mấy trượng.

Đó là một người đàn ông trung niên có gương một phương tây, mặc trang phục quý tộc cung đình thời Trung Cổ.

Gương mặt vốn cực kì điển trai hơi tái nhợt, hai chiếc răng nanh sắc bén lô ra bên ngoài, trông có vẻ quỷ dị mà thần bí.

Ngay thời khắc bóng tối buông xuống, một tia xẹt qua bầu trời, chiếu sáng nửa bầu trời đêm. Chỉ trong chốc lát đó, một bóng dáng ẩn hiện trên nóc lâu đài cố.

Chân ông ta giẫm trên mái ngói, chắp tay sau lưng. Lúc hai tay vươn ra, sau lưng có đôi cánh dơi khổng Tô sải rộng, dài mười mấy trượng.

Đó là một người đàn ông trung niên có gương mặt phương Tây, mặc trang phục quý tộc cung đình thời Trung Cổ. Gương mặt vốn cực kì điển trai hơi tái nhợt, hai chiếc răng nanh sắc bén lộ ra bên ngoài, trông có vẻ quỷ dị mà thần bí.

Ông ta đứng trên nóc lâu đài cổ, nhìn lướt xung quanh, giống như đế vương ngự trị thiên hạ, coi thường mọi thứ. Ngay khi đó, một bầy chim kết thành đàn bay ngang qua bầu trời phía

trên tòa lâu đài, cũng vào lúc này ông ta thò tay ra, tóm vào không trung phía trên đỉnh đầu.

Mười mấy tiếng nổ vang lên, đàn chim trên trời lần lượt nổ thành đám sương máu. Sau đó, mỗi một làn sương máu tụ thành vũng máu kết dính, lần lượt hội tụ lại một chỗ.

Ông ta mở hé miệng, trong miệng như có lực hút cực mạnh tràn ra. Những vũng máu trên trời hóa thành dòng máu, được ông ta hút vào trong miệng.

Khi máu tràn vào miệng, ông ta tỏ vẻ hài lòng, ánh sáng đỏ máu trong mắt trở nên đậm thêm.

“Vẫn là máu của con người ngon hơn”.

ông ta liếm môi, sau đó nhảy vọt về phía trước, bay xuống khỏi tòa lâu đài cao cao mấy chục trượng, đến trước cổng lớn.

“Cót két!”.

Cánh cổng dày nặng mấy trăm cân bị ông ta đẩy ra, trong lâu đài cổ tối đen, một đốm sáng cũng không thế lọt vào. Ông ta búng ngón tay, một luồng gió bay sang phía bên cạnh.

“Vụt!”.

Một ngọn đèn sáng lên, sau đó lan dọc xuống, mấy chục cây đèn đồng loạt được thắp sáng, hiện ra một hành lang đèn đuốc sáng trưng, kéo dài đến tận sâu trong tòa lâu đài.

 

ông ta chắp tay mà đi, bước nhanh theo hướng ánh đèn sáng lên. Cuối cùng, ông ta bước đến một đại sảnh tiếp khách ở chính giữa lâu đài cổ.

Trong đại sảnh trống không, chỉ có vật dụng trang hoàng và dây treo trang trí của cung đình Tây Âu yên lặng nằm đó.

Ánh mắt người đàn ông trung niên vô cùng sâu xa, bỗng cất giọng vang vọng.

“Các vị, ngủ say nhiều năm như vậy, bây giờ thời cơ đã đến, các vị vẫn định tiếp tục ngủ say như vậy sao?”.

Trong đại sảnh, chỉ có mỗi giọng nói của ông ta vang vọng, giống như đang nói chuyện với không khí, không ai trả lời.

“Hừ!”.

Trên mặt ông ta thoáng qua nét cười lạnh nhạt, nói tiếp: “Tôi chỉ nói một lần thôi, nếu các vị vẫn tiếp tục im lặng thì tôi sẽ quay đầu đi ngay!”.

“Một tuần trước, viện trọng tài đã tuyên bố ngang nhiên hủy bỏ quy ước vương cấp”.

“Các vị tiếp tục ngủ say hay là quay trở lại chỉ cần một ý nghĩ mà thôi!”.