Cao Thủ Tu Chân

Chương 1591




Chương 1591

“Dù cậu biết được thuật Nhiếp Tâm của tôi thì đã làm sao? Một câu nói của cậu mà bắt tôi phải làm theo sao?”

“Thứ mà tôi độc chiếm, chỉ bị tôi ruồng bỏ chứ không bao giờ có chuyện tự rời bỏ tôi. Muốn uy hiếp tôi, dựa vào cậu sao?”

Vừa dứt lời, đôi mắt hắn đã ánh lên tia máu, sau đó là hai luồng sáng màu đỏ xuất hiện. Làn sóng dao động lan tỏa và bao lấy Diệp Thiên.

“Định dùng huyền thuật trước mặt tôi sao, đúng là chán sống!”

Hắn cười lạnh lùng, sát ý bùng lên. Hắn định sử dụng thuật Nhiếp Tâm với Diệp Thiên, biến Diệp Thiên thành nô bộc để hắn sử dụng.

“Ầm!”

Những người xung quanh không biết chuyện gì đã cảy ra, chỉ cảm thấy không gian xung quay Pierce bỗng vặn vẹo giống như đang liên kết với thứ vật chất nào đó.

Bành Lượng đứng phía sau nhìn thấy cảnh tượng đó thì không nói gì, đột nhiên nhớ lại chuyện trên con đường quán bar tối hôm đó khi mà Diệp Thiên bay ra đuổi theo Huyết Ma.

“Lẽ nào Pierce cũng giống như Diệp Thiên là một sự tồn tại đặc biệt, Diệp Thiên có ra tay với hắn không?”

Ngụy Thi Thi cũng cô gái trẻ bên cạnh Pierce dựa người vào ghế, cảm thấy đầy tự tin với hắn. Bọn họ đều bị hắn dùng thuật Nhiếp Tâm khống chế. Trong mắt bọn họ, hắn chính là vị thần không gì không thể làm được, không ai sánh bằng.

Pierce nhìn chăm chăm Diệp Thiên , thuật Nhiếp Tâm bắt đầu được hắn thi triển.

“Hả?”

Hắn nhìn Diệp Thiên, đột nhiên khựng người và phát hiện ra thuật Nhiếp Tâm của hắn không thể nào phát huy tác dụng, biểu cảm của Diệp Thiên từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, thậm chí còn không hề dao động, cậu giống như một hòn đá bất di bất dịch vậy.

“Không thể nào? Thuật Nhiếp Tâm không có tác dụng với cậu ta sao?”

Pierce bông cảm thấy dậy sóng, với siức mạnh của thuật Nhiệp Tâm mà hắn có, dù là một kẻ mạnh thuộc cảnh giới siêu phàm thì cũng khó mà kháng ce lại được. Nếu không muốn bị ảnh hường bời thuật của hắn thì it nhất cũng phảài là đại sư thần lựcc cảnh giới quy nguyên trờ lên.

“Lẽ nào cậu ta là đại sư lạc tinh thân cảnh giới quy nguyên sao? Không thể nào!”

Hắn cảm thấy ớn lạnh. Chưa tới hai mươi tuổi đã đạt tới quy nguyên. Hắn chưa nghe thấy bao giờ.

Diệp Thiên và Pierce nhìn nhau. Trông cậu vô cùng điềm đạm. Cậu chỉ lắc đầu.

“Tôi đã cho anh cơ hội, đáng tiếc, anh không biết đường mà giữ lấy!”

Một giây sau, một luồng ánh sáng bạo phát, sau đó là một luồng sóng dao động kỳ lạ mà mắt thường không nhìn thấy được dâng lên từ đôi mắt của Diệp Thiên va chạm với lực tinh thần của Pierce.

“Phụt!”

Trong không gian phát ra một âm thanh khẽ khàng, lực tinh thần của hắn và Diệp Thiên đụng độ giống như một con chuột nhìn thấy một con mèo và bị chèn ép tới mức phải lui lại vậy.

“Á!”

Pierce co rụt đồng tử, luồng sáng chói mắt hiện ra, biểu cảm của hắn đơ ra như phỗng.

Trong nhận thức của hắn giờ đây lực tinh thần giống như một con mãnh thú đang dâng lên từ bốn phía và xé vụn lực tinh thần của hắn ra, khiến lực tinh thần của hắn vỡ vụn giống như ngói vỡ.