Cao Thủ Tu Chân

Chương 1586




Chương 1586

Bành Lượng nhìn thấy ánh mắt của Ngụy Thi Thi thì ánh mắt của cậu ta càng trở nên buồn bã hơn.

Diệp Thiên đứng ngoài cuộc quan sát và không hề lên tiếng, nhưng cậu lại nhìn thấy hết vẻ giễu cợt và khiêu khích trong ánh mắt của thanh niên tóc vàng đối với Bành Lượng.

Chính vào lúc đó, lại có người đẩy cửa lớn ra, một cô gái trẻ xinh đẹp bước vào.

Cô ta xinh đẹp ngọt ngào, trang điểm nhẹ nhàng, thân hình nhỏ nhắn với ba vòng đâu ra đó. Cô ta vừa mới bước vào quán bar thì đã đảo mắt nhìn quanh, lúc nhìn thấy thanh niên tóc vàng thì vui mừng ra mặt, sau đó tiến nhanh qua.

Cô ta vốn không quan tâm đến việc còn có những người khác trong quán bar, trước ánh mắt ngạc nhiên của rất nhiều người xung quanh, cô ta đã vòng tay lên cổ của thanh niên tóc vàng.

“Anh yêu, hôm nay có nhớ em không?”

Cô ta nở nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt, nói với giọng nũng nịu, cơ thể còn đẩy đưa, hệt như một cô nữ sinh đang khao khát tình yêu.

“Đương nhiên rồi!”

Thanh niên tóc vàng mỉm cười, hôn mạnh lên môi cô gái, sau đó thì ôm cô ta ngồi bên cạnh.

Suốt quá trình đó, Ngụy Thi Thi vẫn được hắn ôm bên cạnh, cô ta không có phản ứng gì, cũng không có ý kiến gì với hành động của thanh niên tóc vàng, dường như đã quen với việc đó rồi, khiến mọi người đều cảm thấy rất bất ngờ.

“Thế này là thế nào? Hai nữ thờ theo một chồng sao? Đã là thời đại nào rồi mà còn có chuyện như thế này nữa chứ?”

Rất nhiều người nhìn vào mắt nhau, đặc biệt là những thanh niên trẻ, ai nấy cũng đều nhìn thanh niên tóc vàng với ánh mắt đố kỵ.

Dù là Ngụy Thi Thi hay là cô gái trẻ vừa mới bước vào thì ai cũng là những cô gái đẹp xuất sắc, thanh niên tóc vàng có thể ôm mỗi cô một bên như thế thì phải nói là chuyện mà tất cả đàn ông đều mơ ước có được.

Diệp Thiên nhìn thấy cảnh đó thì cảm thấy rất thắc mắc.

Mặc dù không thể nói cậu hiểu hết được tính cách của Ngụy Thi Thi nhưng ít nhất cậu cũng biết rõ là Ngụy Thi Thi là một cô gái rất có cá tính, dù cho cô ta có thật sự bất mãn với Bành Lượng, không còn yêu thương nữa, nhưng chắc chắn không thể nào có chuyện cùng chung chạ một người đàn ông với một cô gái khác.

Nhưng biểu hiện lúc này của Ngụy Thi Thi lại rất bình thản, không hề kháng cự, chuyện này vốn dĩ rất bất thường.

Liên tưởng đến thân phận Huyết Tộc phương tây của thanh niên tóc vàng, Diệp Thiên chợt giật mình, cậu đã đoán ra được, nhưng cậu vẫn chưa hành động, chỉ lặng lẽ quan sát tình hình.

Cậu không có phản ứng nhưng Bành Lượng thì đã không chịu nổi nữa, cậu ta đứng bật dậy, sải mấy bước thì đã xông đến trước bàn của hai người Ngụy Thi Thi, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ta.

“Thi Thi!”

Cậu ta chau chặt mày, vẻ mặt tức giận và đầy vẻ thắc mắc.

“Tôi đã từng nói với cậu, nếu sau này cậu có thích người khác thì nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ thật lòng chúc phúc cho cậu và buông tay”.

“Nhưng cậu ở bên Pierce lại không nói với tôi câu nào, thậm chí tôi tìm cậu để có một lời giải thích nhưng cậu cũng không bằng lòng, tại sao chứ?”

Cậu ta nắm lấy góc bàn, vì dùng sức nên ngón tay đều tái nhợt.

“Dù cho cậu có thích người khác thật, không muốn nói thêm gì với tôi nữa, thậm chí không muốn giải thích với tôi, vậy thì tôi cũng chấp nhận!”