Cao Thủ Tu Chân

Chương 1583




Chương 1583

Bành Lượng nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia điện thoại là của Diệp Thiên thì lập tức im lặng, khoảng mười giây sau, cậu ta mới như trút hết cảm xúc, run giọng kèm theo tiếng khóc nói.

“Đại ca!”

Cậu ta khóc nức nở như thể đầy vẻ bất bình.

“Khoảng thời gian này cậu đi đâu thế? Tối hôm đó cậu đã nói sẽ tìm tôi uống rượu, đợi chút là hơn một tháng luôn”.

“Cậu có biết một tháng này xảy ra bao nhiêu chuyện không? Tôi thấy mình sắp sụp đổ mất rồi, gọi cho cậu thì cứ trong trạng thái tắt máy liên tục, tôi đến Đại học Thủ đô tìm cậu nhưng cả kỳ nghỉ Quốc khánh đều chẳng thấy bóng dáng cậu đâu”.

“Tôi có rất nhiều lời muốn nói với cậu, khoảng thời gian này tôi cũng không biết mình nên làm gì”.

Diệp Thiên chỉ mới nói một câu, Bành Lượng đã làm một tràng như thể bị oan ức gì lớn lắm, trong lòng tràn đầy bất lực cứ như thế giới sụp xuống rồi vậy.

Diệp Thiên biết điều đó, cậu biết sở dĩ giọng Bành Lượng trở nên chán nản, một bộ đời này không còn gì tiếc nuối nữa rõ ràng là có liên quan đến chuyện của Ngụy Thi Thi.

Cậu không nói mấy lời thừa thãi mà nói thẳng: “Cậu đang ở đâu, giờ tôi đến tìm cậu, có chuyện gì từ từ nói”.

“Tôi đang ở cổng sau Hoa Thanh, ở đây có một quán bar nhỏ, cậu đến đây đi”.

Bành Lượng đáp.

“Được, cậu ở đó đợi tôi”.

Nói rồi Diệp Thiên cúp máy, kế hoạch đi tìm Hoa Lộng Ảnh lúc đầu cũng vì thế mà hủy.

Huyết tộc phương Tây đến Hoa Hạ, còn làm loạn với bạn gái Bành Lượng, cậu phải xác nhận tình hình trước.

Bành Lượng là một trong số ít những người bạn thực sự của cậu, bên cạnh cậu ta có một thành viên Huyết tộc luôn nhìn chằm chằm, cậu phải đảm bảo không có biến cố xảy ra.

“Cô về trường trước đi, có việc gì đặc biệt thì liên lạc với tôi”.

Diệp Thiên ném lại một câu cho Đàm Băng Băng, sau đó chặn một chiếc taxi rồi chạy về hướng Hoa Thanh.

Đàm Băng Băng nhìn Diệp Thiên đi xa rồi lại nhìn về hướng thanh niên rời đi, thầm nghĩ.

Cô ta nghĩ đến giáo viên của mình từng nói với cô ta một câu.

“Huyết tộc xuất thế, thế giới sẽ hỗn loạn”.

Mà bây giờ Huyết tộc không chỉ xuất hiện mà còn đến Hoa Hạ từ đại lục Tây Âu – căn cứ địa của chúng, chắc chắn đằng sau chuyện này ẩn giấu bí mật không thể cho người khác biết.

Cô ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, bỗng thở dài, sinh ở thời thế loạn lạc, cô ta không biết mình nên vui mừng hay nên cảm thấy phấn khích.

Diệp Thiên đã đến cổng sau Đại học Hoa Thanh, cậu tìm được quán bar mà Bành Lượng nói. Vừa bước vào quán thì nhìn thấy Bành Lượng đang ngồi trên một cái ghế dài, ly Cappuccino trước mặt gần như đã bị cậu ta khuấy thành hồ dán.

So với một tháng trước, Bành Lượng lúc này râu ria xồm xoàm, hai mắt hõm sâu như vô hồn, mất đi vẻ khí phách ngày trước, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, trông không giống một sinh viên đại học hoạt bát mà giống một người đàn ông trung niên mất hồn hơn.