Cao Thủ Tu Chân

Chương 1577




Chương 1577

ở gia tộc của cô ta, sức mạnh là tất cả, chỉ tôn thực lực lên làm đầu. Diệp Thiên có thiên phú và tiềm lực như vậy, cô ta tin rằng trưởng bối trong nhà mình sẽ không ai phản đối cậu. Một vị hôn phu tốt là thế, cô ta không muốn cứ vậy mà bỏ qua.

“Cô bị bệnh à!”.

Đứng trước Yến Khinh Vũ chủ động tìm tới cửa, Diệp Thiên đối xử với cô ta như đối xử với một đứa ngốc. Cậu cười khinh thường, lập tức xua tay, tạo khoảng cách với cô ta.

“Chúng ta đi, không cần quan tâm tới cô ta!”.

Cậu vẫy tay ra hiệu cho Đàm Băng Băng. Đàm Băng Băng lập tức hiểu ý, đi theo sau cậu, cùng cậu băng qua đường.

Trong lúc đó, Yến Khinh Vũ vẫn không rời nửa tấc, cũng không hề nổi giận, chỉ đi theo bên cạnh hai người. Cô ta tò mò quan sát Đàm Băng Băng, trong ánh mắt chứa đựng sự dò xét.

“Diệp Thiên, đây là vợ tương lai mà anh nói sao?”.

Cô ta quay sang Diệp Thiên, có chút chế nhạo nói.

Đàm Băng Băng nghe vậy, gương mặt xinh đẹp đỏ lên, trong lòng thầm thấy vui vẻ, nhưng vẫn kiên định lắc đầu.

“Tôi chỉ là người hầu của chủ nhân!”.

“Người hầu?”, Yến Khinh Vũ hiểu ra gật đầu, vẻ mặt đương nhiên nói: “Tôi nói mà, hai mươi mấy tuổi mới khó khăn đạt đến siêu phàm thần phẩm. Tu vi và thiên phú như vậy ở tiểu thế giới của chúng tôi chỉ có thế tính là trình độ trung hạ lưu, mắt nhìn của Diệp Thiên chắc không đến nỗi kém đến mức này!”.

Cô ta vừa bình phẩm từ đầu đến chân, bình luận này nọ, dường như cao hơn người khác một bậc, khiến cho Đàm Băng Băng lập tức nhăn mày.

Cô ta tốt xấu gì cũng là Ripper danh tiếng lẫy lừng, xếp thứ ba trên bảng xếp hạng sát thủ, hai mươi hai tuổi đã đạt đến siêu phàm thần phẩm. Thiên phú như vậy chắc chắn là vượt trên hạng nhất của thế giới hiện nay, nhưng qua lời của Yến Khinh Vũ, dường như tất cả đều chẳng có gì to tát.

Ánh mắt Diệp Thiên vẫn thờ ơ như vậy, cậu thản nhiên nghiêng đầu qua, hạ giọng nói: “Tôi không biết tiểu thế giới mà cô nói là nơi nào, tôi cũng không có hứng muốn biết, phiền cô đừng đi theo tôi nữa!”.

“Xưa nay tôi không muốn ra tay với phụ nữ, tốt nhất cô đừng bắt tôi mở đầu với cô!”.

Đối với Yến Khinh Vũ, Diệp Thiên thực sự không có chút thiện cảm nào. Loại phụ nữ dây dưa không buông chỉ giảm bớt ấn tượng tốt trong lòng cậu mà thôi. Cậu và Yến Khinh Vũ chỉ gặp nhau một lần, trùng hợp có một cuộc gặp đặc biệt. Đối với cậu mà nói, Yến Khinh Vũ chỉ là một người xa lạ có chút lịch sử mờ ám.

cảm nhận được sự chán ghét của Diệp Thiên, cuối cùng Yến Khinh Vũ cũng thay đổi sắc mặt. Cô ta nghiêm túc hơn, lạnh lùng nói: “Diệp Thiên, tôi nghìn dặm xa xôi theo anh đến Hoa Hạ, thay đổi kế hoạch quay về tiểu thế giới là để tìm anh, thế mà anh lại đối xử với tôi như vậy?”.

“Rốt cuộc tôi đã sai chỗ nào, thực lực không đủ mạnh, vóc dáng không đủ đầy đặn, hay là mặt mũi không đủ xinh đẹp? Vì sao anh lại lạnh nhạt với tôi như vậy? .

Cô ta mím môi, giống như một cô gái chịu uất ức, nước mắt đã tràn mi.

Diệp Thiên nhíu mày càng chặt. Yến Khinh Vũ rõ ràng là một cô gái trẻ tuổi đầu hai mươi, còn lớn tuổi hơn cả cậu, nhưng nói năng lại giống như một đứa trẻ chưa hết tính trẻ con, thậm chí còn dổi hờn, khiến cậu thật sự không hiểu nổi.

Mặc dù năm nay cậu chỉ chừng hai mươi tuổi, nhưng cậu đã rèn luyện giữa ranh giới sinh tử hơn tám năm, từ lâu đã nhìn thấu mọi cảm tình trên thế gian. Bất cứ sự ngụy trang nào ở trước mặt cậu cũng chỉ vô ích. Vậy nhưng trạng thái của Yến Khinh Vũ lúc này lại bộc lộ một cách tự nhiên, không hề giả tạo, chứng tỏ bản tính của cô ta là như vậy.