Cao Thủ Tu Chân

Chương 1569




Chương 1569

“Long Hoàng, ông là cao nhân của Hoa Hạ, vì nước vì dân, tôi kính trọng ông nhưng tôi không đồng ý trở thành thanh viên của liên minh và cũng không muốn trở thành người bảo vệ bí cảnh.

“Nhưng tôi có thể đảm bảo, bất luận là người của viện trọng tài hai giáo triều, bất kỳ thế lực ngoại bang nào muốn làm loạn ở Hoa Hạ thì Diệp Lăng Thiên tôi nhất định sẽ không để yên!”

” Những điều cần nói thì tôi cũng nói rồi. Người bảo vệ bí cảnh, ông nên tìm người khác đi!”

“Những gì cần nói cũng nói đủ rồi, ông vẫn nên tìm người khác làm người thủ hộ bí cảnh này đi thôi!”

Diệp Thiên đút một tay vào túi quần, tự nhiên phóng khoáng cất bước rời đi, Đàm Băng Băng theo sát phía sau, lúc cậu vừa dứt lời thì đã ra khỏi sân bay, cũng không liếc mắt nhìn Long Hoàng nữa.

Trâm cài áo dừng ở lòng bàn tay Long Hoàng, vẻ mặt ông ta hơi sửng sốt, cũng mang theo chút kinh ngạc.

Thái độ của Diệp Thiên nằm ngoài dự liệu của ông ta.

Đứng yên tại chỗ chừng hơn mười giây, mãi đến khi bóng lưng Diệp Thiên biến mất, Long Hoàng mới khẽ bật cười, cất trâm cài áo lại, xoay người đi về hướng ngược lại, giọng nói giống như ngưng tụ thành sợi, đuổi sát theo sau Diệp Thiên.

“Diệp Lăng Thiên, chúng ta sẽ gặp lại, nhớ kỹ tên của tôi!”

“Long Định Thiên!”

Ông ta nói xong thì bỗng nhiên giống như bốc hơi, dưới tình huống vô số người không chú ý đến mà biến mất khỏi bãi đậu máy bay khổng lồ này.

“Long Định Thiên?”

Bên ngoài sân bay, Diệp Thiên khẽ thì thầm, cũng đã ghi nhớ cái tên này ở trong lòng, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy tên của Long Hoàng.

Người như phi long, nhất chiến định thiên, không hổ là tên của Long Hoàng!

Long Định Thiên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, phối hợp với khuôn mặt bình thường dạo bước trên đường cái, theo lẽ thường, người đàn ông trung niên mang dáng vẻ như ông ta đi lại trong dòng người thì sẽ không có ai chú ý đến sự tồn tại của ông ta, chính là kiếu người sau khi nhìn thấy sẽ quên ngay lập tức.

Nhưng trên người ông ta lại tự nhiên tỏa ra một luồng khí tức kỳ lạ hấp dẫn người khác, khiến cho mọi người xung quanh, cho dù là nam hay nữ đều sẽ đưa mắt nhìn về phía ông ta. ông ta bước đi trên đường, gần như mỗi một người qua đường lướt qua ông ta đều sẽ quay đầu ngóng nhìn, hồi lâu không rời mắt.

Long Định Thiên nhìn thẳng, chắp tay đi về phía trước, cuối cùng đi đến trước một quán trà lâu đời ở thủ đô.

Quán trà mang hương vị cổ xưa, khắp nơi đều trang trí theo phong cách cổ điển, hơn nữa thoạt nhìn đã có lịch sử lâu lắm rồi, người đến uống trà tựa nồi canh suông, vô cùng thưa thớt, quán trà lớn như vậy mà chỉ có chưa đến mười người.

Long Định Thiên đi thẳng lên tầng ba, một lão hòa thượng có khuôn mặt hiền hòa đang ngồi ở vị trí gần sát bên đường, hai mắt khép hờ, miệng đang tụng kinh niệm Phật, một tay dựng thẳng trước ngực, nhưng lại không thấy lần tràng hạt.

Người này chính là chưởng môn tối cao của viện Cổ Thiếu Lâm Đạt Ma, đại sư Trí Đức.

Trong khoảnh khắc Long Định Thiên đi lên, đại sư Trí Đức cũng mở mắt ra, trên mặt chứa đầy ý cười.

“Sao rồi? Cậu ta đủ tư cách không?”

Lời ít mà ý nhiều, ông ấy dứt khoát hỏi ra.

Long Định Thiên ngồi xuống, nhấp một ngụm trà xanh, khóe miệng lộ ra ý cười.