Cao Thủ Tu Chân

Chương 1568




Chương 1568

Ồng cười thản nhiên: “Thiên phú của bố cậu, trong mắt tôi cực kỳ mạnh, nhưng cậu lại càng bá đạo hơn. Trên người cậu sở hữu luồng ngạo khí còn hơn cả bố mình, sát tính thì không ai bằng!”

“Người bảo vệ bí cảnh của Hoa Hạ cần phải có sự lạnh lùng như thế. Phàm là ngoại bang xâm nhập vào Hoa Hạ thì phải giết!”

Long Hoàng để lộ khí chất ngạo nghễ, ngang ngược, giọng điều lạnh lùng đầy sát ý.

“Người bảo vệ bí cảnh sao?”, Diệp Thiên khẽ chau mày.

“Bí cảnh là một vùng phúc địa bí ẩn của Hoa Hạ, liên quan tới vận mệnh của võ cổ Hoa Hạ. Trong đó có một thần vật, có thể trấn giữ vận mệnh, khiến cho vận mệnh không bị biến mất, giúp cho võ mạch của Hoa Hạ tồn tại không bị tiêu diệt!”

Long Hoàng tiếp tục nói: “Hàng nghìn năm qua, không biết có bao nhiêu thế lực ngoại bang đã muốn lấy thần vật này để cắt đứt gốc rề giới võ đạo của Hoa Hạ và để gia tăng năng lực cho chính mình. Cho dù là viện trọng tài hay giao triều thì cũng đều nhắm vào thứ đó. Nhưng do không ai biết vị trí của nói và do liên minh võ thuật vẫn còn tồn tại nên bọn họ vẫn chưa lấy được!”

“Người bảo vệ bí cảnh chính là người bảo vệ vật này, trách nhiệm của những người bảo vệ này đều vô cùng nặng nề!”

Diệp Thiên nghe xong không hề tỏ ra ngạc nhiên nhiều. Cậu chỉ hỏi thản nhiên: “Ý của ông là tôi chính là người bảo vệ bí cảnh sao?”

“Đúng vậy. Đời này chính là cậu!”

Long Hoàng quay người lại, Diệp Thiên cũng vậy. Hai người lại nhìn nhau một lần nữa.

“Người bảo vệ bí cảnh không chỉ cần có thiên phú và thực lực mà còn không được là người có lai lịch từ các môn phái cổ xưa. Khắp Hoa Hạ này, cậu là người lựa chọn duy nhất, không ai có thể so sánh đươc với câu!”

ông khẽ ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ miên man.

“Tôi đã bảo vệ bí cảnh hàng trăm năm rồi. Người bảo vệ bí cảnh khi giao lại nhiệm vụ cho tôi vào lần trước thì lúc đó tôi đã 60 tuổi!”

“Tôi thật không ngờ, người bảo vệ bí cảnh kế nhiệm mình lại mới có 20 tuổi!”

Long Hoàng vừa dứt lời thì nở nụ cười.

Cho dù ông có tưởng tượng thì cũng không tưởng tượng nổi trên đời lại xuất hiện một thiên tài siêu cấp nghịch thiên như Diệp Thiên.

“Diệp Lăng Thiên, đây là tiêu chí của người bảo vệ bí cảnh. Nếu như cậu nhận lấy thì từ ngày hôm nay cậu chính là người bảo vệ bí cảnh!”

Long Hoàng quay người, lấy từ trong ngực ra một cây trâm cài áo. Diệp Thiên cũng nhìn và thấy cây trâm cài áo vô cùng tinh tế, trên đó là hình một cái đầu sư tử trông vô cùng uy nghiêm, lẫm liệt. Mặc dù ở khoảng cách rất xa nhưng Diệp Thiên vẫn có thế nhìn thấy rõ ràng.

Long Hoàng vừa dứt lời thì ném cái trâm cho cậu, đúng lúc này Diệp Thiên đưa tay lên ngăn lại.

“Từ từ đã!”, cậu trông vô cùng điềm nhiên, chỉ khẽ lắc đầu: “Tôi nghĩ ông nhầm rồi, tôi là tôi. Cái gì mà người bảo vệ bí cảnh chứ, tôi không có hứng thú!”

“Hôm nay trong khu vực sa mạc Trung Đông, tôi đã gặp Điển Vinh của Phi Môn Giáp, một trong những thành viên của liên minh võ thuật, ông ta cềm một huân chương của liên minh mời tôi gia nhập tôi cũng không hề đồng ý!”

“Cái gì mà người bảo vệ bí cảnh, tôi không có hứng thú!”

Cậu vươn vai, gật đầu ra hiệu cho Đàm Băng Băng ở phía xa rồi ung dung quay người bỏ đi, chẳng buồn quay đầu lại.